Cùng lúc đó, tại trấn Liên Đường.
"...Lăng đại lão không nói cho ngươi biết nội dung bức thư này sao?"
"Bẩm nguyên soái, nô tài chỉ là phụng mệnh chủ nhân đem bức thư này đi giao. Còn về bên trong thư có gì, nô tài hoàn toàn không biết."
Hạ Phong lo lắng Vũ Văn Xung nghi ngờ hắn đã đọc được nội dung viết trong bức thư, cho nên mới vội vàng giải thích.
Vũ Văn nguyên soái cất bức thư đi, ấn nó xuống dưới bàn tay. Sau đó, hắn hỏi Hạ Phong một câu hỏi có phần kỳ lạ :"Thiếu gia nhà ngươi có người trong lòng rồi?"
Đầu óc Hạ Phong trống rỗng :"Ả?...Không có a."
"Có gia đình nào muốn kết thông gia không?" Vũ Văn Xung lại hỏi.
Hạ Phong lúc này vẫn vô cùng bối rối :"Không có a. Hôn sự của thiếu gia vẫn còn chưa định đoạt. Lão gia cùng nhị gia nhà nô tài còn chưa đính hôn cho thiếu gia, đến người trong lòng thiếu gia còn chưa có."
'Không có người trong lòng? Cũng không có gia môn nào muốn liên hôn? Vậy tại sao lúc này Lăng gia lại chọn hủy hôn?' Vũ Văn Xung liếc nhìn lá thư dưới tay, vẻ mặt trầm tư.
Cho đến trước ngày hôm nay, Vũ Văn Xung chỉ biết rằng ông nội của mình được Lăng Văn Chung cứu, hắn không hề hay biết ông nội còn đính ước cho mình với người của Lăng gia. Chỉ có điều ông hắn đã tử trận, bị người trên chiến trường đánh lén. 'Có lẽ là do ông chưa kịp nói cho mình biết mà đã...'
Dù sao đi nữa, lúc biết tin mình có hôn ước, Vũ Văn Xung cũng vô cùng kinh ngạc.
Lăng Sở...
Vũ Văn Xung không thể không lẩm bẩm nhắc đến cái tên này, ngoài ý muốn trong lòng có chút tò mò.
"Thiếu gia nhà ngươi là người thế nào?"
Hạ Phong không khỏi thắc mắc vì sao Vũ Văn nguyên soái lại hỏi về Lăng thiếu gia.
Không lẽ trong thư có nhắc đến thiếu gia nhà hắn? Hắn nghĩ đi nghĩ lại một hồi. Cuối cùng quyết định đã là người của Lăng gia, nhất định phải nói tốt về thiếu gia hết mức có thể!
'Mà mình nói cũng đâu có sai, thiếu gia nhà mình hoàn hảo thật mà.'
Nghĩ rằng mình đã chạm đến chân lý, Hạ Phong đáp :"Thiếu gia nhà nô tài rất thông minh, học thức uyên bác thâm sâu. Ngài ấy vô cùng tao nhã, đối xử với người ngoài cũng vô cùng lịch sự, tôn trọng. Hơn nữa đối với việc thưởng phạt gia nhân đều rất công bằng."
"Ngay trước khi nô tài lên đường đến kinh thành, thiếu gia đã làm một việc rất động lòng người, khiến cho toàn bộ Đàm Dương đều tấm tắc khen ngợi."
"Ồ. Kể ta nghe xem." Một tia sáng loé lên trong mắt Vũ Văn Xung.
"Chuyện là, nhà họ Giả ở Đàm Dương..." Hạ Phong ngay lập tức kể lại toàn bộ chi tiết những gì đã xảy ra ở Giả gia ngày hôm đó, cả những chuyện diễn ra ở công đường cũng đem ra kể tất, thuật lại vô cùng sống động.
Sau khi nghe kể lại, Vũ Văn Xung liền biết tên hạ nhân này không hề nói dối. Nếu đúng là như vậy, vậy thì hắn cành muốn biết nhiều hơn về con người tên Lăng Sở này.
Mặc dù trong lời Hạ Phong kể vẫn có một vài chỗ Lăng Sở giải quyết chưa đủ khéo léo, nhưng hắn vẫn là vô cùng cảm khái trước hành động dũng cảm, kiên quyết đưa Giả Nguyên Lăng ra trước công đường, thành công lợi dụng dân chúng để kết tội Giả Nguyên Lăng, chống lại sức mạnh của Giả Trung.
'Có một người cháu trai như vậy, chắc Lăng Văn Chung phải tự hào lắm.'
Vũ Văn Xung cong cong ngón tay gõ lên bàn, đôi mắt đăm chiêu nhìn bức thư.
Nếu lúc này hắn về kinh, chắn chắn sẽ gặp phiền toái. Hoàng đế nhất định sẽ dùng mọi cách ban cho hắn một hôn sự, trói buộc hắn. Những người trong nhà nóng lòng gây chuyện lại càng khó giải quyết. Cách tốt nhất bây giờ vẫn là tìm một nơi để nghỉ ngơi, còn hơn là về kinh thành đối mặt với bọn họ. Tuy bức thư này khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng lại rất đúng lúc, là một cái cớ hay cho hắn tạm thời tránh xa rắc rối.
Hơn nữa Lăng gia ở Đàm Dương hiện tại đang gặp khó khăn, ông nội hắn còn nợ Lăng gia một ân tình, cho nên cho dù không có hôn ước này, hắn vẫn phải đến thăm Đàm Dương một chuyến.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Xung lập tức cất bức thư vào trong tay áo, nói :"Ngươi nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta cùng ngươi về Đàm Dương."
Hạ Phong kinh ngạc :'Vũ Văn nguyên soái muốn tới Đàm Dương??'
'Quả là một tin tốt! Lão gia nhất định sẽ rất vui, nhị gia cùng đại thiếu gia cũng sẽ vô cùng vui sướng a!'
Nếu trong thư có nhắc đến Lăng thiếu gia, vậy lần này Vũ Văn nguyên soái đến Đàm Dương nhất định có liên quan đến thiếu gia!
...
"Ài...atsoo." Lăng Sở bỗng nhiên hắt hơi dữ dội. Bị cơn ớn lạnh đột ngột xâm chiếm, Lăng Sở đứng trên đường phố Đàm Dương, nét mặt trống rỗng.
'Chuyện gì thế nhỉ? Sao lại cứ có cảm giác bất an ta.'
*Góc nhỏ của Đậu:
Hạ Phong: Thiếu gia! Ta có bất ngờ cho người đây!!
Lăng Sở:...Chết tiệt! Mau biến đi!