Việc đính hôn với Vũ Văn gia giống như một hòn đá đè nặng lên ngực hắn, khiến hắn như ngạt thở, khiến hắm cảm thấy khó chịu.
Nếu có thể, Lăng Sở muốn đứng trước mặt Vũ Văn gia, tự tay né'm tờ hủy hôn vào mặt họ.
Chỉ có điều Đàm Dương cách kinh thành quá xa, hắn không thể đến kinh thành vì hôn sự. Hắn chỉ tiếc không thể chứng kiển biểu cảm của bọn họ khi bị hủy hôn.
"Ca ca." Lăng Mặc ngồi trong lòng Lăng Sở, ngẩng mặt lên nói :"Gia gia gọi huynh kìa."
Lăng Sở nhanh chóng thoát ra khỏi vòng suy nghĩ, nhìn Lăng Văn Chung.
"Cháu muốn điều tra những người làm trong gia đình ta?" Lăng Văn Chung hỏi.
Lăng Sở trả lời :"Gia gia, với tình hình hiện tại, chúng ta với Trương Đông chính là như nước với lửa. Bọn chúng chắc chắn sẽ vô cùng căm ghét chúng ta. Ngoài sáng, bọn họ có thể sẽ không làm gì chúng ta, nhưng chắc chắn ở trong tối sẽ có. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn tinh thần, tốt nhất là nên loại bỏ tai mắt của hắn."
Lăng Văn Chung hài lòng gật đầu :"Cháu nói có lý, vậy chuyện này giao cho cháu quyết định."
"Vâng." Lăng Sở trả lời rồi quay sang nói với Phó Cao Trâm :"Nhị thẩm, thẩm là người biết rõ nhất về gia nhân trong nhà. Mong thẩm chỉ dẫn để cháu có thể loại bỏ bọn chúng."
Phó Cao Trâm cười, nói :"Chỉ là những gia nhân trong nhà thôi mà, sao có thể gọi là chỉ dẫn được? Bất cứ điều gì cháu muốn, chỉ cần nói với ta, ta nhất định sẽ giúp."
Lăng Mặc ngẩng đầu :"Đệ cũng muốn giúp!"
Lăng Sở nhìn xuống :"Ừm. Mặc Mặc là chu đáo nhất."
Được khen ngợi, Lăng Mặc cười như được mùa.
Chú cho tên A Đa ngồi dưới chân Lăng Sở. A Đa nhìn lên, dụi đầu vào chân Lăng Sở khẽ gầm gừ như thể nó cũng muốn giúp một tay. Lăng Sở đưa tay ra, khẽ xoa đầu A Đa.
Sau đó cả nhà bắt đầu nói về những chuyện vui. Còn Lăng Sở cùng với Lăng Triều Văn đã quyết định sẽ không nói kế hoạch giết Giả Nguyên Lăng cho người khác biết.
Mùi rượu trên người Lăng Sở vẫn chưa tan cho nên Phó Cao Trâm đã khuyên hắn đi tắm rửa, nghỉ ngơi.
Sau khi hắn rời đi, Lăng Văn Chung lập tức thay đổi giọng điệu, nói với Lăng Triều Văn :"Có phải Lăng nhi còn nhịu ấm ức gì khác, đúng không?"
"Mặc dù thằng bé không rơi vào tầm ngắm của Giả Nguyên Lăng, nhưng chung quy vẫn luôn coi hắn là huynh đệ. Lần này chịu đả kích như vậy, thằng bé chắc chắn là rất buồn." Lăng Triều Văn nói.
Lăng Triều Văn không đề cập đến bất cứ điều gì về giấc mơ mà cháu hắn nói.
Lăng Văn Chung thở dài :"Ta vừa thấy thằng bé rời đi rất im lặng, trong mắt còn có chút phiền muộn. Ta hy vọng thằng bé sẽ không vì chuyện lần này mà bị ảnh hưởng."
'Chỉ e là đã muộn rồi.' Lăng Triều Văn nghĩ. Sự thay đổi của đứa trẻ ấy chính là trực quan nhất cho sự thay đổi, nhưng hắn nghĩ đó không phải là thay đổi xấu. Chỉ khi Lăng Sở trưởng thành lên mới có thể đối mặt với bão tố.
...
Lăng Sở trở về viện của mình, cách bày trí tinh xảo lẫn những bông hoa đang thi nhau nở rộ trong sân. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc sau khi sống lại, lòng hắn vô cùng xúc động. Mặc dù thời gian tai hoạ kéo đến với Lăng gia chỉ kéo dài trong vòng nửa năm, nhưng hắn cảm thấy nó còn dài hơn cả mười năm mà hắn đã trải qua. Lâu đến mức hắn đã quên mất những tháng ngày yên bình, êm đềm là như thế nào.
"Thiếu gia, mừng ngài trở về!" Lăng Sở vừa bước vào sân đã có một người hớn hở chạy đến chào đón.
Lăng Sở đeo lên mình một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kèm theo một tiến "hừm" ngắn. Hắn không đi tắm rửa ngay mà ngồi xuống chiếc bàn ngoài sân. Nói một cách thờ ơ :"Gọi Đồng Tam, Đồng Song đến đây."
"Vâng." Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Sở, người đày tớ cảm thấy thật đáng sợ. Hắn không dám chậm trễ, lập tức đi gọi hai người kia.