Trương Đông đá rất mạnh, Giả Nguyên Lăng bị đá bay lên không trung, đập thẳng người vào cây cột ngay phía trước.
M.áu phun ra khắp nơi, Giả Nguyên Lăng chính mình còn không tin nổi Trương Đông lại đối với mình như vậy. Hắn trừng mắt nhìn Trương tướng quân :"Cha nuôi!"
"Trời ơi! Con của ta!" Phương Duệ gần như khóc đến ch.ết đi sống lại.
Hành động thô bạo của Trương Đông dập tắt suy nghĩ của rất nhiều người, những người vốn dĩ tràn đầy căm hận lúc này không dám ho he, sợ hãi im lặng trong nháy mắt.
Sau khi đá xong, hắn rụt chân lại. Trông có vẻ rất hài lòng vì bản thân cai trị được bọn họ. Hắn dùng đôi mắt hung tợn, khinh thường quét một vòng xung quanh, đôi mắt đặc biệt chú ý đến Lăng Triều Văn cùng Lăng Sở.
"Tào đại nhân, kẻ bất hiếu thì nên bị trừng phạt. Ta không thể chấp nhận nổi những hành động xấu hổ đó được, thế nhưng ta không thể vượt quá quyền hạn của mình mà xen vào việc này. Cho nên Tào đại nhân, mong ngài thứ lỗi cho." Trương Đông nói, vẻ mặt thậm chí còn hung dữ hơn.
"Trương tướng quân, ngài quá lời rồi! Nếu không ai phản đối, ta bây giờ lập tức kết tội Giả Nguyên Lăng vu khống Lăng Sở, tú tài." Tào Nhất nói.
"Cha nuôi...mau cứu con...cứu con..." Giả Nguyên Lăng cố gắng phát ra âm thanh.
"Trương tướng quân, cầu xin ngài hãy cứu Lăng nhi. Thằng bé chỉ là nhất thời hồ đồ, ta thay nó tạ lỗi. Làm ơn, xin ngài cứu thằng bé, tương lai của nó không thể bị hủy hoại được!" Phương Duệ phu nhân quay lại dập đầu với Trương Đông.
"Trương tướng quân, không lẽ ngài mềm lòng rồi sao?" Lăng Triều Văn, người đứng cạnh Lăng Sở nói.
"Ngươi đang coi thường ta à?" Trương Đông sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhìn càng thêm dữ tợn.
Không hề sợ hãi, Lăng Triều Văn bày ra bộ mặt chờ đợi, xem xem tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào.
"Ta biết mọi người ở đây đều có chút hiểu lầm với ta. Nhưng mọi người có thể yên tâm, ta không phải dạng sẽ tiếp tay, thiên vị, cũng không phải kẻ lừa đảo. Xin đừng để một hai lời nói của người khác làm lung lay niềm tin của các vị đối với Trương Đông ta!" Trương Đông xoay người nói với những người bên ngoài.
Sau đó lại trở vào bên trong, nói với Tào Nhất :" Tào đại nhân, ngài cứ việc phán quyết, ta sẽ không phản đối."
"Chà, ta thật sự thấy ngưỡng mộ ngài rồi đó." Tào Nhất nói, sau đó liền tuyên bố Giả Nguyên Lăng cũng những người khác có tội.
Giả Nguyên Lăng bị phán hai mươi năm lưu đày, trục xuất ba nghìn dặm. Còn những người khác, mỗi người đều chịu hình phạt khác nhau.
Giả Nguyên Lăng thở hổn hển nặng nề, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội vì tức giận sau đó ngất đi.
Chứng kiến cảnh đó, Phương Duệ phu nhân cũng không chịu được mà ngất đi.
Những người hầu của Giả gia hoàn toàn bối rối, không biết phải làm sao.
Một khi phán quyết được đưa ra, sẽ không thể thay đổi được.
"Thật sáng suốt, thưa ngài." Lăng Sở nói :"Thật may mắn cho chúng ta vì có ngài ở đây."
"Cảm ơn ngài vì đã bảo vệ công lý cho chúng ta." Lăng Triều Văn cũng nói.
"Đại nhân anh minh!" Tiếng của ai đó chợt vang lên, rồi kéo theo tất cả mọi người đều ngân vang.
Danh tiếng của Tào Nhất lúc này vươn lên như diều gặp gió, những vị khách đi theo để làm chứng bắt đầu nhìn nhau, đánh giá cao Tào Nhất.
Vẻ mặt của Trương Đông trở nên nghiêm nghị, đối mắt nhìn Tào Nhất.
Sau khi phiên xét xử kết thúc, Trương Đông đột nhiên quay lại nhìn Lăng Sở.
Biểu cảm trong mắt toàn bộ là sự ghẻ lạnh và nham hiểm, giống như một con sói chỉ trực chờ lao đến cắn xé Lăng Sở.
Mặc dù chỉ thoáng qua, những người bên cạnh hầu như không chú ý nhưng Lăng Sở vẫn nhận ra địch ý của hắn.
Lăng Sở bình tĩnh nhìn, lúc này không thể xảy ra xung đột với Trương Đông.
Chỉ một ánh mắt sát ý không quan trọng lắm, thứ hắn muốn là mạng của Trương Đông.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được cảnh hàng chục mạng người Lăng gia lần lượt bị gi.ết ngay trước mắt hắn!