Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 100: Không thích hợp




Lăng Sở không ngờ Vũ Văn Xung lại mời hắn đến kinh thành. Nhưng mà mối quan hệ của họ đâu có tốt như vậy.

"Hình như không thích hợp lắm đâu." Lăng Sở nói.

"Vì sao không thích hợp?" Vũ Văn Xung hỏi.

Vì sao? Lăng Sở cau mày. Hắn với Vũ Văn Xung đâu có bất kỳ quan hệ nào. Làm sao có thể cùng y đến kinh thành được?

Kiếp này, Vũ Văn Xung đến Đàm Dương. Y nói y muốn trả ơn, sẵn lòng hỗ trợ Lăng gia. Lăng Sở đương nhiên đánh giá cao chuyện này. Nhưng mối quan hệ giữa hắn với Vũ Văn Xung chỉ được nối với nhau bằng một tờ hôn ước vội vàng mà thôi.

Lăng Sở quay đầu nhìn đi chỗ khác :"Chuyện này để nói sau đi."

Sau khi giải quyết xong chuyện của Trương Đông, y muốn đi đâu thì đi. Còn hắn không nhất định phải đến kinh thành.

Vũ Văn Xung trong mắt có chút nghiêm túc. Thái độ của Lăng Sở rõ ràng là không muốn cùng hắn đến kinh thành. Lăng Sở đối với hắn rõ ràng đã dịu đi. Nhưng vì sao vẫn từ chối?

Đến tối, bữa tối được bưng lên rất thịnh soạn. Lăng Văn Chung ngày càng có thiện cảm với Vũ Văn Xung. Ngay cả Lăng Triều Văn đối với y cũng trở nên tử tế hơn.

Lăng Mặc thì thường xuyên đến tìm Vũ Văn Xung để nghe y kể chuyện về y. Thậm chí cậu nhóc còn muốn ngồi cạnh y nhưng bị cha ngăn lại.

Lăng Sở là người im lặng nhất. Lăng Triều Văn thấy vậy liền đánh ánh mắt nhắc hắn nói gì đi. Nhưng hắn coi như không nhìn thấy.

Lăng nhị thúc liền không nói nên lời.

Vũ Văn Xung liếc mắt nhìn Lăng Sở, tuy mặt không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm sâu.

"Lăng nhi, cháu có ý kiến gì không? Nói cho ta nghe." Sau bữa tối, Lăng lão gia gọi Lăng Sở cùng Lăng Triều Văn đến phòng riêng. Sau đó ông hỏi Lăng Sở ý kiến về chuyện hôn ước với Vũ Văn Xung.

"Ông nội, cháu vẫn muốn hủy hôn." Lăng Sở nói.

"Vì sao? Không phải những ngày này quan hệ của hai đứa rất tốt sao?" Lăng Văn Chung hỏi.

"Cháu coi ngài ấy như anh trai, không có nghĩa là cháu phải chấp nhận lấy ngài ấy. Ông nội, chẳng phải chúng ta đã đạt được điều mình muốn rồi ư? Vì sao bây giờ lại muốn cháu lấy Vũ Văn Xung?" Lăng Sở nói, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Thấy hắn tức giận, Lăng Văn Chung có phần sửng sốt :"Lăng nhi, cháu ghét ngài ấy đến vậy sao?"

Hắn vô cùng căm ghét Vũ Văn Xung? Hắn không biết. Nhưng hiện tại hắn không hoàn toàn tha thứ cho y. Hắm làm gì có nhiều thời gian để ngồi xuống suy nghĩ xem mình có thật sự ghét Vũ Văn Xung hay không?

Lăng Sở trở nên im lặng, hắn thấy không ổn chút nào. Thấy vậy, Lăng Triều Văn nói :"Lăng nhi, có lẽ là cháu hiểu lầm rồi."

Lăng Sở cảm thấy rất phức tạp. Nhị thúc hắn tin những gì hắn nói chỉ là một giấc mơ chứ không phải là chuyện thức sự đã xảy ra từ kiếp trước.

"Ông, nhị thúc, hai người chắc chắn Vũ Văn Xung muốn lấy cháu?" Lăng Sở cười khẩy.

Lăng Văn Chung bối rối nhìn hắn :"Vũ Văn Xung chưa từng nhắc đến chuyện muốn hủy hôn. Hắn cũng muốn hoà thuận với cháu. Chả phái thái độ của hắn đã rất rõ ràng hay sao?"

"Đó chỉ là tưởng tượng của ông thôi." Lăng Sở bác bỏ.

"Lăng nhi, chú ý lời nói." Lăng Triều Văn nhắc nhở.

Lăng Sở hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn ông nội cùng nhị thúc :"Dù sao cháu cũng không muốn tiếp tục mối hôn sự này. Ông, nhị thúc, xin hãy tôn trọng quyết định của cháu."

"Được." Lăng Văn Chung nhìn hắn một lúc lâu. Cuối cùng thở dài :"Được. Nếu cháu đã không muốn, vậy ta cũng không ép. Xét về thái độ của Vũ Văn nguyên soái hiện tại, có lẽ hắn sẽ ở Đàm Dương một thời gian. Trong thời gian này, cháu hãy cứ cùng hắn nói chuyện. Nếu đến lúc hắn rời đi mà cháu vẫn không muốn gả cho hắn, lúc đó ta sẽ nói cho hắn biết."

Lăng Sở im lặng một lúc rồi gật đầu :"Vâng. Ông nội, cảm ơn ông."

Ông của hắn không muốn bỏ cuộc, nhưng hắn cũng sẽ không đổi ý.



Vũ Văn Xung rất tốt hơn nữa còn sẵn sàng giúp hắn đánh bại Trương Đông. Ngoài ra y còn chủ động mời hắn đến kinh thành. Thậm chí y còn nói y không đồng ý hủy hôn.

Hơn nữa, y nói muốn giúp Lăng gia là vì muốn đền ơn.

Nhưng ở kiếp trước là Vũ Văn gia chủ động hủy bỏ hôn ước, Lăng gia gặp nạn cũng không ra mặt giúp đỡ.

Cho nên trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, không biết Vũ Văn Xung đang nghĩ cái gì.

Hơn nữa hắn cũng không quan tâm đến cuộc hôn nhân này, mục đích của hắn khi sống lại chỉ có trả thù.

"Đợi đã. Ta nghe nói dạo gần đây cháu thường xuyên ngủ muộn. Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi." Lăng Văn Chung nói.

"Vâng." Lăng Sở đáp. Sau đó chào nhị thúc và ông nội rồi rời đi.

Thấy Lăng Sở đã đi xa, Lăng Triều Văn bấy giờ mới nói :"Cha, nếu Lăng nhi đã không muôn, hay là chúng ta cứ bỏ hôn ước này đi."

Lăng Văn Chung thở dài :"Trước đây ta đồng ý hủy hôn là vì đã rất nhiều năm không thấy Vũ Văn gia nhắc đến chuyện hôn ước. Nhưng hiện tại Vũ Văn Xung đã ở đây rồi, hơn nữa hắn còn rất thích Lăng Sở. Nếu có thể kết hôn với hắn thì là một chuyện tốt cho Lăng nhi."

"Cha, ý cha là sao?" Lăng Triều Văn hỏi.

"Tuy là con chưa nói với ta bất cứ chuyện gì, nhưng ta không mù cũng không điếc. Tình hình hiện tại của Lăng gia ở Đàm Dương rất không ổn. Nếu có Vũ Văn gia tương trợ, những chuyện này đương nhiên sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Vũ Văn Xung đủ mạnh và chỉ có hắn mới có khả năng bảo vệ Lăng nhi." Lăng lão gia nói.

"Bảo vệ? Lăng nhi cũng là nam nhân. Con không nghĩ thằng bé cần người bảo vệ." Lăng Triều Văn nói.

"Có phải con già nên lẩm cẩm rồi không? Con quên lai lịch của mẹ thằng bé ra sao rồi à? Lăng nhi cần một hậu thuẫn đắc lực, đề phòng một ngày nào đó nó bị lộ." Lăng lão gia nói.

Khuôn mặt của Lăng nhị thúc thay đổi trong tức khắc, im lặng một lúc rồi mới nói :"Cha, con hiểu ý cha rồi."

Lăng lão gia khịt mũi :"Con tưởng ta không biết việc con nói với Lăng Sở chuyện hôn ước với Vũ Văn gia à? Vào thời điểm đó, với tư cách là cha của con, ta chưa muốn tiết lộ chuyện này. Nhưng con thậm chí còn nhắc đến chuyện của mẹ nó với nó. Nếu không phải ta kịp thời ngăn con lại, có có biết hậu quả ngày hôm nay là gì không!"

Lăng Triều Văn hơi xấu hổ :"Cha!"

Trời ơi! Hắn muốn nói với cha chuyện đính hôn với Vũ Văn gia không phải do hắn nói. Nhưng hắn cũng không thể nói Lăng Sở biết chuyện này qua một giấc mơ được.

Nhưng mà...

"Cha, con không hiểu vì sao cha lại ngăn con lại. Không sớm thì muộn thằng bé cũng sẽ biết. Nói sớm một chút để thằng bé còn có thời gian chuẩn bị. Nếu không sau này sẽ rất bất ngờ."

"Chuyện này để sau rồi nói." Lăng lão gia thở dài nói.

Lăng Triều Văn không nói nên lời nhưng hắn cũng không dám cãi lại lời cha nên chỉ đành bỏ cuộc.

Sau khi rời đi, nhị thúc cùng ông nội nói gì Lăng Sở đều không biết. Tào Phong mời hắn đến kinh thành gặp Vũ Văn nguyên soái trước. Sau đó là Vũ Văn Xung mời hắn cùng y đến kinh thành. Bây giờ ngay cả nhị thúc lẫn ông nội đều tin tưởng y. Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng hắn thích Vũ Văn Xung?

Trên đời này lẽ nào ngoài Vũ Văn Xung ra không còn ai khác?

Khuôn mặt Lăng Sở thay đổi nhiều lần. Hắn cứ im lìm đừng ngoài sân. Rồi hắn lại ngẩng đầu lên để nhìn mặt trăng trên cao.

"Nguyên soái, Lăng thiếu gia đã đứng ở sân rất lâu rồi." Một cận vệ đi vào báo cáo với Vũ Văn Xung.

Vũ Văn Xung im lặng một lúc. Lăng Văn Chung và Lăng Triều Văn đã gọi Lăng Sở đi nói chuyện sau bữa ăn. Mặc dù hắn không biết bọn họ nói gì, nhưng dựa vào thái độ hết sức nhiệt tình của Lăng lão gia hắn liền đoán được chuyện mà bọn họ nói đến.

"Duệ Minh, y nói việc cùng ta đến kinh thành rất không thích hợp. Tại sao vậy?" Vũ Văn Xung hỏi.

Duệ Minh sững sờ trong giây lát. Hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Phải một lúc lâu sau hắn mới ấp úng nói :"Có lẽ là Lăng thiếu gia cho rằng ngài và cậu ấy chưa thân đến mức đó."



Vũ Văn Xung nhìn hắn, nói :"Ta xuất hiện trước mặt y mỗi ngày. Việc này còn chưa đủ sao?"

Duệ Minh cảm thấy rất áp lực, vội giải thích :"Thần...đó chỉ là phỏng đoán của thần."

Sắc mặt Vũ Văn Xung nhanh chóng tối sầm lại. Hắn nói :"Vậy thì tốt nhất ngươi im đi."

Duệ Minh nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói thêm một từ nào. Hắn cảm thấy vô cùng tổn thương. Rõ ràng là nguyên soái hỏi hắn trước, vì sao hắn trả lời không vừa ý liền trách móc hắn? Hắn cũng đâu phải là người có hôn ước với Lăng thiếu gia!

Hừ, nhưng mà khoan, ý của nguyên soái là muốn đưa Lăng thiếu gia đến kinh thành để thành hôn?

Chẳng lẽ nguyên soái thật sự muốn cưới Lăng thiếu gia?

Duệ Minh lập tức trở nên phấn khích. Hắn nói :"Nguyên soái, lẽ nào Lăng thiếu gia về sau chính là Vũ Văn nguyên soái phu nhân?"

Vũ Văn nguyên soái phu nhân?

Nghe cũng hay đấy.

"Thì sao? Ngươi có chuyện gì?" Vũ Văn Xung lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên là không rồi. Nếu ngài đã quyết định chọn cậu ấy, chúng thần còn có thể phản đối sao? Hơn nữa Lăng thiếu gia vẻ ngoài không chỉ ưa nhìn, tính tình lại còn tốt nữa. Đối với những người khác cũng tốt. So với những tiểu thư quý tộc kia thì tốt hơn nhiều. Lăng lão gia từng giúp cố chủ soái, còn giúp cả ngài nữa. Nếu ngài cùng cháu của ông ấy thành hôn không phải rất vừa vặn ư?" Duệ Minh nói một lèo không chút do dự.

Vũ Văn Xung hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng cũng hài lòng.

"Nguyên soái, Lăng thiếu gia vẫn còn đứng đó. Trời về đêm rất lạnh." Người kia lần nữa đi vào nói.

Vũ Văn Xung cau mày. Cuối cùng đi ra ngoài.

Lăng Sở đang suy nghĩ về mối hôn sự với Vũ Văn Xung. Nhìn thấy trăng, hắn dần dần nghĩ đến những thứ khác về quên đi mất mình đang ở đâu.

Hắn thả hồn mình lơ lửng mão cho đến khi cơ thể cảm thấy ấm áp.

Một chiếc áo choàng được khoác lên người hắn.

Hắn quay đầu lại và thấy Vũ Văn Xung đang đứng ở đằng sau.

"Đang nghĩ gì mà đứng im như hòn đá thế?" Vũ Văn Xung hỏi.

Lăng Sở muốn trả lại áo cho y, nhưng ngay lập tức bị y ngăn lại :"Mặc nó hoặc bây giờ đi về phòng."

Lăng Sở mím môi, xoay người trở vào phòng. Vì trời lạnh, hơn nữa lại đứng rất lâu cho nên chân hắn hơi cứng lại, mỗi bước đi đều rất chậm.

Đến cửa phòng, Lăng Sở cởi áo choàng trả lại cho Vũ Văn Xung.

Vũ Văn Xung nhìn chiếc áo choàng đang cầm trên tay, hắn hỏi :"Lăng lão gia đã nói gì với ngươi?"

"Không gì cả. Ta chỉ đang suy nghĩ thôi. Làm sao ngài biết ta ở đây?" Lăng Sở hỏi.

Vũ Văn Xung không trả lời nhưng Lăng Sở cũng đoán được rồi. Hắn nhìn sang ngôi nhà bên cạnh, nói :"Ồ, ta quên mất cận vệ của ngài rất giỏi."

"Nếu là chuyện liên quan đến ta, hy vọng ngươi sẽ trực tiếp nói cho ta biết." Vũ Văn Xung nhìn Lăng Sở chằm chằm.

"Nếu ta nói ta muốn hủy hôn thì ngài sẽ hủy chứ?"

'Quả thật là liên quan đến ta.' Vũ Văn Xung nghĩ. Hắn im lặng một hồi rồi nói :"Không."

Lăng Sở nhìn y im lặng hồi lâu, nói :"Vậy ngài tốt nhất đừng có hỏi."