Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 73: Phương gia ra tay




Edit: Meimei

Bởi vì chuyện của Phương gia, đêm đó Tô Tâm Ly nói chuyện với Lan Dực Thư rất khuya. Trước khi đi hắn còn đảm bảo với nàng nữa. Tô Tâm Ly nghĩ đến sắp tới Phương gia sẽ xuất hiện nhiều chuyện không hay, còn có thể bị xuất ra một khoản tiền, tâm tình nàng liền nhảy nhót, thật khuya mới ngủ được. Lão phu nhân không ở tướng phủ, chủ mẫu đã qua đời, Tô Bác Nhiên thì sáng sớm phải vào triều cho nên Tô Tâm Ly không cần thỉnh an ai. Mấy nha hoàn Lưu Chu, Lưu Vân đều rất tri kỷ, tất nhiên không quấy rối nàng nghỉ ngơi. Giờ Thìn ngày hôm sau Tô Tâm Ly mới tỉnh lại. Nàng vén màn giường lên. Ánh nắng sáng sớm ngày xuân xuyên thấu qua màn cửa chiếu sáng toàn bộ căn phòng, bên ngoài là tiếng chim hót thanh thúy, tất cả đều làm cho cảnh vật càng thêm tươi đẹp.

Lưu Chu và Lưu Vân đứng ngay gian ngoài. Lúc Tô Tâm Ly vừa mới ngồi dậy, có điểm động tĩnh thì bọn họ liền đi vào giúp nàng thay y phục, rửa mặt chải đầu.

"Tiểu thư, tối hôm qua tướng gia ở trong phòng bị người đánh."

Lưu Chu chải tóc cho Tô Tâm Ly, cúi người, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng.

Ở trong viện của mình bị người đánh, còn là ở tướng phủ. Việc này nếu truyền ra nhất định sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Tô Bác Nhiên sĩ diện như vậy tất nhiên sẽ không nói ra. Chưởng gia nửa tháng, tất cả các viện tử đều có tai mắt của nàng, việc này muốn biết cũng không phải khó. Có điều lúc nghe giọng điệu Lưu Chu nói ra, nàng lại có chút hả hê.

"Đã bắt được người chưa?"

Lưu Chu đặt cái lược xuống, lắc đầu:

"Không có, nghe nói ngay cả tướng gia cũng không thấy rõ người đánh. Hắn nổi cơn thịnh nộ với đám hộ viện."

Tô Tâm Ly nghe nói như vậy nhịn không cười thành tiếng, khóe miệng không tự chủ giương lên, vui vẻ nói:

"Ta đã biết, chuyện này không nên để lộ ra ngoài."

Sáng sớm làm sao nàng lại có cảm giác tâm tình tốt như vậy chứ, thì ra là để liên tiếp nhận chuyện tốt.

Tô Tâm Ly biết nếu để người khác biết được hiện tại tâm tình của nàng đang rất tốt thì nhất định sẽ bị bọn họ phỉ nhổ, nhưng mà như thế thì sao? Cái loại tâm tình vui sướng này không khống chế được. Tuy nàng luôn là một bộ dạng nhu thuận ngoan hiền nhưng trên thực tế, nàng muốn dạy dỗ Tô Bác Nhiên lâu lắm rồi, nhất là tối hôm qua. Hắn muốn nàng đi phủ trưởng công chúa thỉnh tội, luôn miệng ám chỉ nàng phải đem trách nhiệm đổ lên đầu phủ Định Quốc Công, mở miệng là muốn chiếm lấy đồ mà Hiền phi nương nương ban cho nàng, còn có mặt dày nói với nàng nhất vinh cầu vinh nhất tổn câu tổn. Lúc hắn nói nàng phải dẫn dắt mấy muội muội, nàng thật sự muốn tát cho hắn một cái, sau đó xé rách bản mặt dối trá của hắn. Không nghĩ đến lại có người hảo tâm thay nàng làm chuyện này. Xem ra không chỉ có nàng nhìn không vừa mắt Tô Bác Nhiên. Tô Tâm Ly thấy có người có cùng ánh mắt của nàng thì thập phần vui vẻ. Đáng đời Tô Bác Nhiên. Tô Tâm Ly cảm thấy chuyện này vui như vậy có thể quyets sạch ủy khuất mà mấy hôm nay nàng phải chịu đựng.

Tô Tâm Ly soi gương, sửa sang lại trang sức và xiêm y, đột niên nghĩ đến chuyện gì, chậm rãi nói:

"Ngươi gọi Thủy nhi đến gặp ta, sau đó dọn đồ ăn sáng lên."

Lưu Chu lĩnh mệnh lui xuống. Không lâu sau Thủy nhi đi vào:

"Tiểu thư, người tìm ta."

Cho dù trong miệng chứa đầy đồ ăn nhưng vẫn có thể nói rõ ràng từng câu từng chữ, Tô Tâm Ly thấy đây chính là bản lĩnh của nàng ấy.

Bữa sáng mới qua không lâu mà hiện tại trên tay Thủy Nhi vẫn còn cầm đồ ăn. Tô Tâm Ly cười cười. May mà nàng ấy là nha hoàn nhất đẳng, lại được mấy người Thanh Đằng, Lưu Vân, Lưu Chu yêu thích, nếu không với sức ăn và tính tình của Thủy Nhi, làm sao có thể chứa chấp nàng ấy. Thu Ba không thích Thủy Nhi, bình thường cũng hay ở trước mặt nàng quở trách Thủy Nhi một phen.

"Ừ."

Tô Tâm Ly quay người đưa tay vẫy vẫy gọi Thủy Nhi qua. Thủy Nhi buông đồ ăn trên tay, phủi phủi mấy cái, lại lau miệng mới đi đến trước mặt Tô Tâm Ly.

"Chuyện tối qua xảy ra ở Minh Tùng đường có phải là do ngươi làm hay không?"

Nàng nhớ lúc đó quả thực nàng rất tức giận cho nên đã nói nhỏ bên tai Thủy Nhi nói nàng ấy giáo huấn Tô Bác Nhiên nhưng đừng có đánh chết. Tô Tâm Ly nghĩ với tính tình của Thủy Nhi, nàng ấy rất có thể đi làm chuyện như vậy. Có điều Lưu Chu nói Tô Bác Nhiên không thấy rõ người đánh hắn, hơn nữa cũng không kinh động đến hộ viện. Đúng vậy, nếu có động tĩnh lớn, tất nhiên sẽ có người đến thông tri cho nàng nhưng mà không có. Nếu như vậy, người kia thân thủ khẳng định cực kỳ nhanh nhẹn. Nếu là Lan Dực Thư hoặc là huynh đệ song bào thai bên cạnh hắn thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Thủy Nhi nhìn như có khí lực lớn nhưng mà nàng ấy không có công phu a.

Thủy Nhi nhìn xung quanh, sau đó thân thể như con mèo tiến lên trước mặt Tô Tâm Ly, nhỏ giọng nói:

"Không phải tiểu thư người nói hắn thiếu đòn sao?"

Tô Tâm Ly nhìn gương mặt nghiêm túc của Thủy Nhi, không ngờ tới chuyện này thực sự là do nàng ấy làm.

"Thực sự là một người cũng không phát hiện ra sao?"

Thủy Nhi gật đầu rồi lại lắc đầu. Suy nghĩ một chút, có chút đắc ý nói:

"Ta len lén ẩn nấp vào phòng của tướng gia, một người cũng không phát hiện thấy. Ta còn thay đổi xiêm y, bịt mặt. Lúc đánh cũng không mở miệng nói câu nào. Hơn nữa lúc ta rời khỏi phòng cũng rất thận trọng. Mấy người Thanh Đằng tỷ tỷ cũng không biết."

Tô Tâm Ly nghe vậy trên mặt hiện lên vui vẻ. Nàng cảm thấy Thủy Nhi rất có tiềm chất làm chuyện xấu. Lần trước nghe lén Tô Bác Nhiên và Phương di nương nói chuyện cũng không có phát giác ra được.

"Hạ thủ nặng không?"

"Không phải tiểu thư nói không được đánh chết sao? Vì vậy nô tỳ chỉ dùng ba phần khí lực, khẳng định không chết được."

Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng Thủy Nhi nói lời son sắt thì cảm thấy như mình hỏi lời vô ích vậy. Có điều quả đấm của nàng ấy lớn hơn người thường rất nhiều. Nếu Thủy Nhi hạ thủ nặng một chút, Tô Bác Nhiên không chết cũng tàn phế. Mà hiện tại tướng phủ không thấy động tĩnh gì, xem ra hắn chỉ là bị thương ngoài da.

"Tướng gia thật là vô dụng. Ta đánh một quyền hắn liền ôm chân ta cầu xin tha thứ. Có điều ta sợ hắn ầm ĩ đến giấc ngủ của tiểu thư cho nên đã bịt miệng hắn lại."

Tô Tâm Ly nhìn đôi mắt sạch sẽ ngây thơ của Thủy Nhi, đưa tay vuốt gương mặt của nàng ấy, cười nói:

"Lần sau không nên làm chuyện như thế này nữa, quá nguy hiểm. Còn có, chuyện này ngoại trừ ta ra thì không được nói với ai khác, ngay cả mấy người Thanh Đằng cũng vậy. Biết không?"

Thủy Nhi gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ một phế vật thùng rỗng kêu to, có gì mà nguy hiểm!

"Ngươi biết võ công?"

Thủy Nhi gật đầu. Trước đây công tử thường khen nàng có tố chất tốt, trời sinh luyện rõ.

Khí lực lớn, thân thể lại nhanh nhẹn, như vậy công phu của Thủy Nhi không tệ đi. Ngoại tổ mẫu và Vân di trước đó có lẽ cũng suy tính đến chuyện này để lựa chọn người. Tô Tâm Ly nghĩ lần sau đi phủ Định Quốc Công thì mang theo Thủy Nhi, để cho nàng cùng mấy người Tứ ca so chiêu một chút. Nếu được, sau này mỗi lần ra ngoài đều mang nàng đi theo bảo hộ. Còn có thể nói nàng dạy cho mình vài chiêu phòng thủ. Dù sao viện của Tô Tâm Ly cũng rất lớn, nói mấy người Lưu Chu dọn dẹp một căn phòng trống, để cho Thủy Nhi dạy cho mấy người Lưu Chu một vài quyền cước công phu, không những có thể cường thân kiện thể mà còn có thể bảo vệ bản thân khi gặp nguy hiểm.

Bữa sáng được dọn lên, Tô Tâm Ly mới ăn được mấy miếng thì Thẩm Phục đến. Tô Tâm Ly tưởng hắn tìm nàng vì chuyện của Tô Bác Nhiên, nghĩ chút nữa là có thể nhìn thấy thành quả của Thủy Nhi, nhưng không nghĩ đến hắn lại đến tìm nàng vì chuyện khác.

"Tiểu thư, công công bên người Tam điện hạ đang ở đại sảnh, nói là đến tìm người."

Bây giờ Thẩm Phục rất kính nể Tô Tâm Ly. Liên tiếp nhận được ban thưởng của Hiền phi nương nương và thái tử, ở thàn Kinh Lăng này Tô Tâm Ly là người đầu tiên. Hiện tại Tam hoàng tử điện hạ lại cho người đến hỏi thăm, đây chính là vinh quang đặc biệt. Không chỉ là vinh quang của riêng tiểu thư mà còn là của cả tướng phủ.

Tô Tâm Ly đặt đũa xuống, lau miệng, đứng dậy sửa sang xiêm y, ý bảo Thẩm Phục đi đằng trước dẫn đường. Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi:

"Phụ thân đâu?"

Mặc dù hiện tại Nhan Duệ Thịnh là thái tử nhưng bởi vì là một con ma ốm, rất niều đại thần đều nghĩ hắn sống không được bao lâu, ngược lại nghĩ Tam hoàng tử Nhan Ngọc Huân có phần thắng lớn hơn. Mẫu thân là Hoàng quý phi, thân phận tôn quý, chỉ đứng sau hoàng hậu, giúp đỡ hoàng hậu quản lý lục cung. Nhưng trên thực tế hai người vạch ra ranh giới để quản lý. Một người chưởng quản Đông Cung, một người chưởng quản Tây Cung. Tuy tổ phụ của Nhan Ngọc Huân không phải là đại quan nhưng cũng là một nhà nho nổi danh đương đại, ông có rất nhiều môn sinh làm quan trong triều. Phò mã cũng từng nghe ông ấy giảng bài, nghiêm khắc mà nói cũng có có thể xem là sư phó, ông ấy cũng là một nhân vật nổi tiếng trong sạch, có danh vọng rất cao trong dân gian. Mà bản thân Nhan Ngọc Huân cũng rất ưu tú, tướng mạo nho nhã, tài học hơn người, lại hiểu biết âm luật cho nên có thể nói là hắn là chân truyền của ngoại tổ phụ hắn. Tuy rằng hắn cao ngạo nhưng thái độ làm người lại hết sức khiêm tốn. Xem xét thì thấy so với tính cách quái gở của thái tử thì hắn thích hợp với vị trí kia hơn. Phỏng chừng Tô Bác Nhiên cũng nghĩ như vậy đi.

Hiện tại người của Tam hoàng tử đến, Tô Bác Nhiên khẳng định hận không thể ôm bắp đùi người ta, đem mặt mình dán lên mông người khác. Đáng tiếc gương mặt bây giờ của hắn không thể ra ngoài gặp người.

"Tướng gia đang ở đại sảnh."

Ở phòng khách? Không phải Thủy Nhi nói đánh mặt mũi hắn sưng bầm dập sao, hơn nữa còn rớt mấy cái răng nữa. Bộ dạng kia của hắn có thể gặp khách sao? Hơn nữa khách quý như vậy, hôm qua Chỉ Hoa cô cô nói Tô Diệu Tuyết như thế nào hắn quên rồi sao?

Lúc Tô Tâm Ly đi đến đại đường, di nương tiểu thư tướng phủ đều đến hết rồi, cũng có không ít nô tài đứng ở đó. Tô Bác Nhiên có chút cung kính đứng trước mặt một vị công công. Tô Tâm Ly cũng không biết lúc này trên gương mặt của hắn ta có hiện lên vẻ nịnh nọt hay không bởi vì hắn đội một cái nón có mành che mặt màu đen giấu đi gương mặt của hắn. Trên mặt vị công công kia vẫn nở nụ cười, thái độ đối với hắn cũng có chút cung kính. Trong nháy mắt, Tô Tâm Ly cảm thấy có hảo cảm hơn với vị Khang công công bên người Thái tử ngày hôm qua. Có điều thái độ của vị công công bên người Tam hoàng tử này có chút vui vẻ, bình thường mọi người sẽ thích loại người như thế này.

"Tô tiểu thư đến."

Giọng nói vịt đực vang lên, lanh lảnh có chút chói tai kết hợp với lan hoa chỉ, cho dù người trước mặt không mặt xiêm y, Tô Tâm Ly cũng có thể hoàn toàn xác định hắn không có gốc rễ của nam nhân.

"Tô tiểu thư vạn phúc. Tiểu nhân là nô tài bên người Tam hoàng tư, người có thể gọi nô tài là tiểu Tô Tử."

Vị công công đi đến trước mặt Tô Tâm Ly, hành đại lễ theo tiêu chuẩn. Tô Tâm Ly không biết lúc nãy hắn có làm như vậy với Tô Bác Nhiên hay không nhưng nhìn thấy hành động của hắn như vậy quả thực khiến người dễ chịu, chí ít cảm giác được người khác hành lễ chính là biểu hiện sự tôn trọng của họ đối với mình.

"Tiểu Tô Tử công công đa lễ."

Tô Tâm Ly cũng không cự tuyệt, tự nhiên hào phóng hồi lễ.

"Đây là lễ vật mà Tam hoàng tử muốn nô tài tự mình đưa cho Tô tiểu thư."

Hôm qua là ban cho, hôm nay là lễ vật, Tô Tâm Ly nghĩ người của hoàng gia, thủ đoạn của người sau so với người trước càng nhiều hơn.

Tô Tâm Ly nhìn theo phương hướng ngón tay của tiểu Tô Tử, thấy sáo ngọc, cầm đuôi phượng, đàn không hầu mới được truyền tới từ Tây Vực. Mẫu thân của Tô Tâm Ly cũng rất am hiểu âm luật, nhất là cầm. Tô Tâm Ly ở bên cạnh bà mười năm, mưa dầm đất thấm, tất nhiên cũng không thua kém chút nào. Cầm đuôi phượng được làm từ gỗ trầm hương lâu năm, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm từ nó, hai bên đầu cầm được khắc hình phượng hoàng đối xứng nhau, còn có mây và hoa cỏ, thoạt nhìn rất hoa lệ nhưng không kém phần cổ xưa.

"Điện hạ chúng ta am hiểu nhất là âm luật. Nếu có thể cùng Tô tiểu thư luận bàn, tất nhiên là tốt nhất."

Luận bàn? Nếu không phải có nhiều người ở đây, Tô Tâm Ly hoài nghi Tô Bác Nhiên vui vẻ nhảy múa phụ họa. Bởi vì khoảng cách gần, thỉnh thoảng Tô Tâm Ly có thể nghe âm thanh hắn hít không khí, nụ cười trên mặt nàng càng thêm sâu. Có điều mọi người nghĩ Tô Tâm Ly hài lòng với lễ vật mà Tam hoàng tử ban tặng cho nên ai cũng không để trong lòng. Tô Tâm Ly cười càng không cần kiêng nể gì.

"Vi phụ chỉ biết Ly nhi của ta là ưu tú nhất."

Tiểu Tô Tử công công vừa mới rời khỏi, Tô Bác Nhiên liền vỗ vỗ vai Tô Tâm Ly. Tất nhiên Tô Tâm Ly không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hắn. Trước đó nàng luôn không muốn nhìn mặt hắn, nhưng sáng nay nghe Thủy Nhi miêu tả, nàng có chút mong muốn nhìn thấy bộ dạng hắn bị đánh rớt mấy cái răng, mặt mũi bầm dập.

"Ngươi có ngày hôm nay, cũng không uổng phí công sức phụ thân bồi dưỡng ngươi."

Tô Tâm Ly cười nhạt:

"Cám ơn phụ thân bồi dưỡng."

Hai chữ "bồi dưỡng", Tô Tâm Ly nói đặc biệt nặng. Đúng nha. Nếu không có sự bồi dưỡng của ngươi, của di nương và nữ nhi của ngươi, nàng làm sao có thể biến thành một Tô Tâm Ly như hôm nay. Cho nên nàng nhất định sẽ như bọn họ mong muốn, hảo hảo cảm tạ đồng thời báo đáp ân tình của bọn họ.

"Ngươi biết là tốt rồi. Vi Phụ không uổng công cho ngươi."

Tô Tâm Ly rũ mắt, dưới đáy mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, Thủy Nhi hạ thủ còn quá nhẹ.

Trong đầu Tô Bác Nhiên tuy rằng vui vẻ tự đắc nhưng cũng có sự tiếc hận rất lớn. Nữ nhi của hắn nhận được vinh sủng như vậy, đều xuất danh tiếng khắp thành Kinh Lăng, hiện tại các tiểu thư phu nhân nhà khác đều ước ao được như nữ nhi của hắn. Một cơ hội tốt như vậy ---- Nếu hôm nay hắn vào triều sớm, sẽ có rất nhiều người như cái đuôi đi theo nịnh bợ hắn. đến lúc đó hắn còn có thể làm dáng, khoe những đồ được ban tặng rồi hắn sẽ thể hiện thái độ hiền lành ôn hòa một chút, sau này có thể duy trì mối quan hệ như vậy. Còn có những vị hoàng tử khác, trước đây bọn họ rất khó thân cận, nhưng hiện tại mỗi người đều muốn nữ nhi của hắn, đương nhiên cũng sẽ nịnh bợ vị nhạc phụ tương lai là hắn. Tô Bác Nhiên càng nghĩ càng tức giận, hận không thể quật ba thước đất lên tìm tặc tử đêm qua đem hắn đi thiên đao vạn quả. Có điều không sao, Ly nhi của hắn còn nhỏ, hoàn toàn có thể chậm rãi lựa chọn. Hắn có thể chậm rãi chọn, không nên quyết định trước, nói không chừng có thể chiếm được không ít chỗ tốt.

"Phụ thân, mặt của người bị sao vậy?"

Tô Tâm Ly đưa tay ra muốn lật khăn che mặt của Tô Bác Nhiên lên. Tô Bác Nhiên theo bản năng lùi về sau, có chút căm tức và xấu hổ, hắn ho khan vài tiếng:

"Tối hôm qua không biết ăn cái gì mà hôm nay trên mặt nổi rất nhiều thứ, có lẽ là bị dị ứng."

Tô Tâm Ly nghe Tô Bác Nhiên hốt hoảng giait thích, chỉ mỉm cười nói:

"Nếu phụ thân không thoải mái thì nên nằm nghỉ ngơi. Người đâu, đến Bảo Hòa Đường gọi Vương đại phu đến khám cho Phụ thân."

Tô Bác Nhiên làm sao nguyện ý để đại phu mà mình không tín nhiệm nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, vì vậy liền vội vàng cự tuyệt:

"Tối hôm qua quản gia đã gọi đại phu, mấy ngày nữa là tốt thôi. Ly nhi không cần lo lắng."

Mấy người Phương di nương nhìn nhạc khí thượng đẳng, đặc biệt còn do Tam hoàng tử ban tặng cho Tô Tâm Ly đều đỏ mắt. Bởi vì hôm qua Tô Diệu Tuyết bị Chỉ Hoa làm nhục nên hôm nay không dám xuất hiện để tự rước lấy nhục nữa. Có điều mấy thứ nữ khác đều cho thấy bộ mặt khát cầu, nhất là Tô Tiên Nguyệt. Trên Bách Hoa Yến, Tô Tâm Ly biểu diễn tài nghệ tranh chữ, nàng mới là đánh đàn, cho dù tam hoàng tử có thưởng thì cũng phải thương cho nàng mới đúng chứ. Tô Tâm Ly muốn cái gì mà chẳng được. Mấy thứ này chỉ cần nàng ta mở miệng thì phủ Định Quốc Công sẽ dùng mọi biện pháp để tìm rồi đưa đến cho nàng ta. Nhưng nàng thì không, mẫu thân của nàng chỉ là một di nương ti tiện, vụng về lại lỗ mãng, không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc nào. Tô Tiên Nguyệt hận không thể đổi mẫu thân với Tô Tâm Ly. Chỉ cần đổi thân phận thì mọi thứ liền thay đổi. Lần Bách Hoa Yến này bởi vì chuyện náo loạn của Tô Tâm Ly và quận chúa mà Bách Hoa Yến còn chưa hoàn thành. Nàng thân là thứ nữ, không có ân điển đặc biệt gì thì không thể tham gia Tiết Hoa Triều. Nghĩ đến cơ hội tốt như vậy mà bị bỏ qua, Tô Tiên Nguyệt thật sự không cam lòng, đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người Tô Tâm Ly.

"Tướng gia, Tuyết nhi vẫn muốn tìm một cây cầm tốt. Tiểu thư khong am hiểu âm luật, không bằng đem cây cầm đuôi phượng này cho Diệu Tuyết, để cho nàng trong khoảng thời gian này luyện tập, đến Tiết Hoa Triều mới có thể biểu diễn thật tốt."

Phương di nương xán lại, không cam lòng để Tô Tâm Ly nhận được nhiều đồ tốt như vậy. Tô Tâm Ly không biết dùng những thứ này, giữ cũng lãng phí, như vậy không bằng đưa cho Tuyết Nhi sử dụng.

Nhìn bộ dạng của Phương di nương giống như không hiểu những đồ vật này là của ai vậy. Mấy thứ này, một mình Tô Bác Nhiên có thể quyết định sao?

"Tiểu thư, Tiên Nguyệt của chúng ta vẫn luôn muốn học đàn Không Hầu, sư phó cũng có rồi, chỉ còn thiếu một cây cầm tốt mà thôi."

Hà di nương cũng góp vui vài câu.

"Ly nhi, ngươi có giữ cũng chỉ để đó mà thôi, không bằng đưa cho các nàng."

Hắn không cần lo lắng cho Ly nhi. Diệu Tuyết và Tiên Nguyệt phải ưu tú hơn nữa mới có thể hấp dẫn ánh mắt của mấy vị hoàng tử kia.

"Cũng bởi vì không biết cho nên mới học."

Tô Tâm Ly thuận tay gảy một cái lên huyền cầm được hạ nhân ôm vào trong ngực. Tiếng đàn êm dịu ngọt ngào, rất rõ ràng. Cây huyền cầm này giống như đã được đặc biệt xử lý qua, dây đàn mềm dai, nhưng lại rất ấm nhuận, xúc cảm lúc chạm vào rất tốt, không hề làm ngón tay bị thương.

"Nếu không, làm sao có thể cùng luận bàn với tam hoàng tử điện hạ?"

Tô Tâm Ly quét mắt nhìn gương mặt tham lam của Phương di nương và Hà di nương. Nghĩ cũng thật là hay, muốn đưa cho Tô Diệu Tuyết, Tô Tiên Nguyệt dùng thì thà nàng bổ cây huyền cầm này ra, sau đó đem đi đốt, tâm tình của nàng còn có thể thoải mái một chút. Nàng hiện tại sẽ không vì mấy con người như vậy mà tự ấm ức bản thân mình.

"Phụ thân, đây là lễ vật mà Tam hoàng tử tặng cho ta. Nếu vật này tặng cho người thì sao? Người có thể đem nó tặng cho người khác không? Thân phận của Tam hoàng tử tôn quý, thái độ làm người lại cao ngạo. Nếu biết ta đem đàn này đưa cho ..."

Tô Tâm Ly không nói tiếp, nàng nghĩ Tô Bác Nhiên có thể hiểu rõ.

Mấy người Phương di nương, Tô Tiên Nguyệt nghe xong thì tức muốn chết. Đây là ám chỉ thân phận bọn họ đê tiện sao? Tô Tiên Nguyệt tất nhiên không muốn thừa nhận nhưng nàng ta quả thực không thể không thừa nhận. Bất luận là Tô Diệu Tuyết hay nàng ta, thân phận của các nàng, quả thực đều kém xa Tô Tâm Ly cao quý. Nếu hôm qua, người làm trái ý Hoài An quận chúa là các nàng thì sợ rằng các nàng đã sớm bị phạt trượng đánh chết.

"Nếu Diệu Tuyết tỷ tỷ và Tiên Nguyệt muội muội muốn thì phải cố gắng khiến cho Tam hoàng tử vui vẻ. Như vậy ta ngược lại nguyện ý thêu hoa dệt gấm, tặng mấy đồ vật này qua, để cho các nàng có thể tiến lên giao lưu với Tam hoàng tử. Phụ thân, người cảm thấy thế nào?"

Tô Bác Nhiên thấy lời của Tô Tâm Ly rất có lý. Nếu bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội với tam hoàng tử thì thật là không được cái gì còn bị mất nắm gạo.

"Muội muội ngày thường có thể đến viện của tỷ tỷ luyện cầm sao?"

Tô Tiên Nguyệt giương lên khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt mong đợi nói.

"Ý của nữ nhi là, nữ nhi không am hiểu âm luật cho nên muốn yên tĩnh học tập một thời gian. Nếu không sẽ phải lãng phí khổ tâm của Tam hoàng tử. Phụ thân, người cảm thấy thế nào?"

"Ly nhi nói có đạo lý. Được rồi. Đoạn thời gian này, nếu không có việc gì quan trọng thì không cần đến quấy rối Ly nhi học tập."

Tô Tâm Ly nhếch miệng, nàng không thể chiếm được sự yêu thương chân chính của Tô Bác Nhiên, nhưng nàng có thể lợi dụng lợi ích ràng buộc hắn, làm cho hắn đối với nàng nói gì nghe nấy.

"Phụ thân không khỏe, vậy hãy về viện nghỉ ngơi. Tịch Nguyệt, ngươi cũng nên trở về viện của mình, học tập quy củ cho giỏi. Còn có Phương di nương hãy chăm sóc Diệu Tuyết tỷ tỷ cho tốt."

Tô Tâm Ly nói xong thì dịu dàng phúc thân với Tô Bác Nhiên sau đó kiêu ngạo rời đi, lưu lại một đoàn người nghiến răng nghiến lợi.

Tô Tâm Ly vừa về viện tử của mình thì nói người đem đổi lại toàn bộ đồ vật mà Nhan Ngọc Huân ban tặng, lại lệnh cho Lưu Chu đem tất cả đồ vật mà Hiền phi nương nương và Thái tử điện hạ ban tặng ra. Bày đặt trong phòng. Những người kia một mực muốn đến làm phiền nàng thì bọn họ đến một lần, nàng sẽ làm cho bọn họ ôm một bụng tức giận một lần.

"Thanh Đằng, ngươi đi nói người chuẩn bị một ít kẹo, mứt hoa quả còn có mấy loại điểm tâm mang đến đây."

Thân mẫu của Thái tử điện hạ và tam hoàng tử điện hạ là ai, đó chính là hai nữ nhân có quyền thế nhất triều đại này, cũng là người am hiểu suy đoán quân tâm nhất. Tính cách của thái tử điện hạ quái gở, có thể sẽ không nghe theo an bài của hoàng hậu, nhưng hắn có thể mang đồ vật đến tướng phủ ban tặng cho nàng có nghĩa là hoàng hậu nương nương đã ngầm đồng ý. Về phần lễ vật của Tam hoàng tử cũng không ngoại lệ. Qúy phi nương nương nhất định biết rõ. Như vậy, chứng tỏ những gì nàng suy đoán trước đây là đúng, hoàng thượng chưa chắc sẽ thiên vị mà giúp đỡ Tạ Vũ Vi. Thái độ của hai vị hoàng tử như vậy, trưởng công chúa khẳng định cũng sẽ suy xét. Chuyện tình của Tạ Vũ Vi lần này, cộng thêm nhiều việc ác mà nàng ta đã làm trước đây, hiện tại có thể nói đã đến lúc bạo phát. Bởi vì vậy mà phủ trưởng công chúa đã mang ác danh, trưởng công chúa nhất định sẽ nghĩ biện pháp dẹp yên chuyện này. Dùng thái độ cứng rắn? Cho dù thân phận của trưởng công chúa tôn quý gấp trăm lần nàng thì trưởng công chúa không dám, nàng ấy chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì danh xưng Bách Hoa nữ nhất định sẽ là của nàng. Tô Tâm Ly chẳng qua chỉ là suy đoán chứ không chắc chắn. Có điều có một số việc, luôn luôn phải lo trước khỏi họa. Như vậy mới có thể làm cho toàn bộ mọi người trong phủ dính chút không khí vui mừng.

Cùng lúc đó, Phương di nương đang ở trong phòng giận dữ, đã đập vỡ mấy tách trà trên bàn rồi. Đúng lúc này thì có hạ nhân tiến vào, quỳ trên mặt đất:

"Phương di nương, Ngạch tức phụ của vị cô cô kia đến."

Phương di nương vừa nghe liền thu liễm tức giận, sai người dọn dẹp trong viện sạch sẽ. Không lâu sau thì có một nữ nhân chừng ba mươi tuổi tiến vào, ăn mặc không phải quá tốt nhưng cũng không quá kém. Mắt hơi sưng đỏ, một thân lão luyện. Nàng ta quỳ xuống trước mặt Phương di nương, thanh âm run rẩy, bình tĩnh nói:

"Di nương, bà bà của nô tỳ và Đỗ ma ma, hai ngày trước đã bị chết cháy."

"Làm sao lại bị chết cháy?"

Danh sách đồ cưới vẫn chưa tới tay bà. Không biết lão bà tử kia giấu đồ ở đâu, nếu như không cẩn thận bị Tô Tâm Ly lấy được, nàng ta sẽ dồn bà với Diệu Tuyết vào chỗ chết mất.

Vị trí nơi đó hẻo lánh, cũng chỉ có điền trang của Phương gia, cho nên bà mới đưa Đỗ ma ma đến đó. Vậy mà không nghĩ đến vẫn bị người của phủ Định Quốc Công tìm ra được. Phương di nương đến bây giờ vẫn không rõ phụ thân và huynh trưởng của mình bán thuốc gì trong hồ lô, vì sao lại tiêu một khoản lớn để chiếm được nơi đó. Bất luận bà ta hỏi gì, bọn họ cũng không nói, trước đó vẫn luôn cho bà tử thông tri bà nơi đó canh phòng rất nghiêm ngặt, lúc nào cũng có người canh giữ. Nếu như vậy mà có chỗ nào bị cháy thì hẳn là phải lập tức được phát hiện ngay mới đúng chứ. Vì sao hai người đó lại bị chết cháy.

"Lão gia và đại thiếu gia cũng hoài nghi đây là có người cố ý phón hỏa."

"Sẽ là ai?"

Phương di nương lấy làm kinh hãi, trong lòng khẽ giật mình, cố ý phóng hỏa? Chẳng lẽ là người của Tô Tâm Ly? Nàng ta đã lấy được danh sách đồ cưới trên người Đỗ ma ma cho nên mới giết người giệt khẩu?

"Không biết, lão gia và đại thiếu gia nói bọn họ muốn di nương an tâm chút, chớ nóng lòng. Trong khoảng thời gian này đừng làm bất cứ chuyện gì. Về phần Tô Tâm Ly, bọn hhoj sẽ đối phó."

Phương di nương vừa nghe phụ thân và huynh trưởng của mình muốn động thủ, trong lòng liền bình tâm lại, xem ra phụ thân và ca ca cũng không quen nhìn Tô Tâm Ly phách lối. Có bọn họ đối phó với Tô Tâm Ly, bà không tin nàng ta còn có thể hết lần này đến lần khác biến nguy thành an.

"Bọn họ chuẩn bị làm gì?"

Phương di nương hưng phấn hỏi.

"Lão gia và đại thiếu gia tạm thời chỉ nói với nô tỳ như vậy. Nhưng thời gian động thủ bọn họ sẽ thông báo cho di nương, đến lúc đó chỉ cần di nương phối hợp là được."

"Mấy năm gần đây, bà bà của ngươi vẫn luôn làm việc cho ta. Bây giờ bị hại chết, thực đáng thương."

Phương di nương nói xong thì sai người đưa mấy hà bao bên trong đựng mấy thỏi bạc cho người đối diện.

**

"Tiểu thư, tiểu nha hoàn bên Phương Tình viện báo lại nói hôm nay có người của Phương gia đến tìm Phương di nương. Phương di nương và người đó bí mật hàn huyên một hồi. Sau khi nàng ta đi thì tâm tình của Phương di nương tốt lên hẳn."

Lưu Vân tiến vào nói nhỏ bên tai Tô Tâm Ly.

"Người kia thì sao?"

Người của Phương gia, lại còn đường hoàng tiến vào tướng phủ.

"Đã rời khỏi tướng phủ."

Vẫn là chậm một bước.

"Cẩn thận nhìn chằm chằm Phương di nương và Tô Diệu Tuyết. Lần sau bọn họ còn gặp nhau nữa thì nói Thủy Nhi đi theo dõi."

**

Không ngoài dự định của Tô Tâm Ly, vừa mới qua bữa trưa không lâu thì thái giám của phủ trưởng công chúa đến tuyên chỉ. Tô Tâm Ly không đi nhận, ngược lại Tô Bác Nhiên mang mũ che mặt xuất hiện cung kính nghênh tiếp vị công công đó, hơn nữa còn hàn huyên rất lâu. Tô Tâm Ly đối với chuyện này tuyệt không ngạc nhiên. Tô Bác Nhiên chính là một người như vậy. Người nào có thể trợ giúp chức vị của hắn tiến cao hơn thì hắn đều muốn nịnh bợ. Tô Tâm Ly thật sự nghi ngờ hắn ta rốt cuộc dùng cách gì mà có thể bò lên được vị trí thừa tướng này. Lẽ nào hắn không biết những dã tâm và trọng dụng kia từ trước đến nay đều không phải là ngọn cỏ đầu tường.

Tô Bác Nhiên nhận được ý chỉ như vậy, cả người như nằm mơ. Bởi vì chuyện của Tô Tâm Ly và quận chúa, Tô Bác Nhiên đã nhận định danh xưng Bách Hoa nữ này vô duyên với Tô gia bọn họ. Thế mà bây giờ Tô Tâm Ly lại hái được vòng nguyệt quế. Tô Bác Nhiên lại không cao hứng lắm, thậm chí còn có chút lo lắng. Liên tiếp hai ngày nay, hai tay Tô Tâm Ly thu lễ vật đến mềm nhũn cả ra vậy mà cũng không nghĩ đến chuyện hiếu kính người phụ thân này một chút. Đối với mấy muội muội, tỷ tỷ trong phủ cũng biểu hiện lòng dạ hẹp hòi. Tô Bác Nhiên nghĩ Phương di nương nói không sai, Tô Tâm Ly không nghe lời hắn, hơn nữa bởi vì được các nương nương và hoàng tử coi trọng cho nên nàng không thèm tôn trọng phụ thân là hắn. Nhưng mà hiện tại Tô Tâm Ly có thể mang đến lợi ích cho hắn, hắn không thể trách móc nặng nề nàng. Có điều hắn không nghĩ đến danh xưng Bách Hoa nữ này lại rơi đến trên đầu Tô Tâm Ly. Tô Bác Nhiên lo lắng cái đuôi của Tô Tâm Ly sẽ vểnh lên cao làm cho hắn không khống chế nàng được. Nếu có thể lựa chọn, Tô Bác Nhiên càng muốn Tô Diệu Tuyết được danh xưng này, như vậy thì danh tiếng của Tô Diệu Tuyết cũng không đến nổi bị phá hỏng cho dù đã xảy ra chuyện kia. Tô Bác Nhiên đúng là muốn ký thác tương lai mà mình mong muốn lên người Tô Diệu Tuyết hơn.

Nhưng mà mặc kệ Tô Bác Nhiên hài lòng hay không, tin này cũng phải báo cho Tô Tâm Ly, còn có chuyện trưởng công chúa hẹn gặp Tô Tâm Ly ở tửu lâu Bán Nguyệt cũng phải nói. Vì để biểu thị sự xem trọng, Tô Bác Nhiên cố ý nói quản gia Thẩm Phục đến báo hỷ cho Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly nghe được tin này, trong mắt hiện lên sự vui mừng, trong lòng nghĩ mình đã đoán đúng. Mặc khác nói ...

"Lưu Chu, Lưu Vân, Thanh Đằng, Thủy Nhi, đem bánh, kẹo, mứt, điểm tâm mà hôm nay mua được phân phát các viện, phải để cho mọi người dính vào không khí vui mừng này."

Đối với chuyện mà Phương di nương và Tô Diệu Tuyết không thích, Tô Tâm Ly càng thích ý làm.

"Tiểu thư, vậy người sẽ đi gặp mặt trưởng công chúa sao?"

Tuy rằng nương nương và các vị điện hạ đối với tiểu thư đều rất hài lòng, thế nhưng Lưu Chu vẫn cảm thấy người như trưởng công chúa không nên đắc tội.

Lưu Chu cũng cảm thấy Hoài An quận chúa rất quá đáng. Tiểu thư hẳn là phải làm cho nàng ta nhận nghiêm phạt, đến lúc đó cho dù trưởng công chúa nói như thế nào, tiểu thư phải kiên trì thái độ của mình mới được.

"Tất nhiên phải đi, hiện tại canh giờ còn sớm, không cần vội."

Lúc Tô Tâm Ly đi ra cửa, Thu Ba cũng đi vào nói muốn đi theo Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly cũng không có cự tuyệt. Ngoại trừ mấy nha hoàn thiếp thân của Tô Tâm Ly thì Thu Ba cũng đi theo, cùng nhau đi phát đồ.

Đầu tiên, Tô Tâm Ly đi đến sân của Liễu di nương. Hiện tại Liễu di nương đang mang thai, lại được cưng chiều, cho nên Tô Tâm Ly đến tìm nàng ta trước. Liễu di nương thấy Tô Tâm Ly đến thì liền vui sướng cung kính nghênh đón nàng:

"Tiểu thư."

Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Liễu di nương. Sau khi mang thai, nàng ta mượt mà hơn rất nhiều, khí sắc so với trước cũng tươi tắn hơn, cả người dung quang tỏa sáng, hiển nhiên là cuộc sống trôi qua rất tốt.

Bộ dạng Liễu di nương tươi cười, nịnh nọt lấy lòng Tô Tâm Ly. Hiện tại Tô Tâm Ly là nhân vật phong quang nhất thành Kinh Lăng này. Có vị tiểu thư nào có thể được như tiểu thư nhà nàng, được cả hai vị hoảng tử ưu tú nhất, có tiền đồ nhất ưu ái. Cho dù trưởng công chúa bị nàng ấy đắc tội cũng phải ngoan ngoãn đến giảng hòa, đem danh xưng Bách Hoa nữ ban cho tiểu thư. Mấy ngày nay Liễu di nương trôi qua tương đối thư thái, hiện tại nàng ta càng dào dạt đắc ý. Cảm thấy mình rất tinh mắt, tương lai có thể lợi hại hơn so với mấy di nương khác trong phủ.

"Các ngươi đem thức ăn kia chia cho hạ nhân của Ngưng Sương viện."

Tô Tâm Ly ra lệnh cho người đứng phía sau, rồi quay đầu lại nhìn Liễu di nương:

"Ngươi cũng ngồi xuống đi."

Liễu di nương tự nhiên ngồi xuống, không giống như ở trước mặt Tô Bác Nhiên cố ý ưỡn bụng ra, làm bộ dạng nàng ta mang thai rất cực khổ.

"Ngươi bây giờ đang mang thai. Ta đưa đến mấy đồ ăn này ngươi cũng đừng có chạm vào, miễn làm cho người khác có cơ hội hãm hại."

"Thiếp thân biết. Có thể dính một chút không khí vui mừng của tiểu thư, nhất định có thể sinh một tiểu đệ đệ cho tiểu thư."

Hiện tại danh tiếng của Tô Tâm Ly cực thịnh. Liễu di nương nghĩ nếu có thể nhận được một chút không khí vui mừng của Tô Tâm Ly, nói không chừng nàng có thể sinh ra được một tiểu tử mập mạp. Hiện tại nàng đang mang thai, bụng càng ngày càng lớn, nàng lại càng ngày càng lo lắng sợ không sinh được. Đến lúc đó, nếu như mất đi sủng ái của tướng gia, không còn giá trị lợi dụng đối với tiểu thư, nếu như Phương di nương trở thành phu nhân tướng phủ, nàng và con của nàng sẽ khó bảo toàn mệnh."

"Bây giờ ngươi đã là phụ nữ có thai, phả hảo hảo nuôi dưỡng, dụng tâm làm điều tốt. Ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi xem, những người trung tâm với ta, ta sẽ để mặc sinh tử của bọn họ sao?"

Liễu di nương ngẫm lại thấy cũng đúng. Hôm qua tướng gia nói phải mang nha đầu Lưu Vân kia ra phạt trượng đánh chết nhưng đã bị tiểu thư ngăn lại.

"Chiếc vòng vàng này, là ta chuẩn bị cho hài tử trong bụng ngươi."

Tô Tâm Ly nói xong, Lưu Vân liền nhanh chóng cầm một cái hộp đến trước mặt Liễu di nương, mở ra. Bên trong là một cái vòng tay bằng vàng nho nhỏ, bên ngoài còn khắc hình năm loại động vật trừ tà, vừa nhìn liền biết là đưa cho hài tử mang.

"Ngươi xem xem có thích hay không?"

Tô Tâm Ly tự mình đưa đồ đến cho Liễu di nương. Liễu di nương nhất thời vui mừng không thôi:

"Thiếp thay hài tử cám ơn tiểu thư."

"Những người ở tướng phủ đối xử với ta như thế nào, trog lòng ngươi hẳn rõ ràng. Mẫu thân và ca ca của ta đã qua đời. Hài tử này của ngươi chính là người thân của ta, ta sẽ làm hại hắn sao? Chỉ cần ngươi không có tâm tư không đứng đắn, chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ không bạc đãi mẫu tử ngươi."

Tô Tâm Ly nhướng mày, liếc mắt nhìn Liễu di nương:

"Có cơ hội thì thỉnh thoảng hướng phụ thân đề cập đến tam di nương."

Tô Tâm Ly nói xong thì đứng lên, xoay người rời đi. Liễu di nương mờ mịt lẩm bẩm:

"Tam di nương?"

Thấy Tô Tâm Ly rời khỏi liền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đến phía sau Tô Tâm Ly:

"Thiếp thân nhất định sẽ làm theo."

Tuy rằng không biết vì sao Tô Tâm Ly đột nhiên nhắc đến tam di nương bị biếm vào lãnh cung kia. Lúc này tất nhiên nàng không muốn tranh thủ tình cảm với người khác, cho dù là một nữ nhân bị lãng quên cũng không ngoại lệ. Có điều nếu là ý tứ của Tô Tâm Ly, tất nhiên Liễu di nương không dám chống lại.

Sau khi Tô Tâm Ly rời khỏi Ngưng Sương viện thì lần lượt đến viện của Hà di nương, Lục di nương, còn có viện tử Tô Tịch Nguyệt, Tô Tiên Nguyệt. Bởi vì Lục di nương là được lão thái thái ban tặng cho Tô Bác Nhiên nên cũng được coi là quý thiếp. Ba năm trước, sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, Tô Mộc Linh vẫn ở cùng một viện với mẫu thân nàng. Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt ở cùng một viện. Phương di nương không ở trong Phương Tình viện của mình, lúc Tô Tâm Ly đi đến Tuyết viên của Tô Diệu Tuyết thì Phương di nương đang bôi thuốc trên mặt cho Tô Diệu Tuyết. Tuy rằng nắm đấm của Tạ Vũ Vi không lưu lại nội thương cho Tô Diệu Tuyết nhưng ngoại thương trên da vẫn có.

"Phương di nương, Diệu Tuyết tỷ tỷ."

Nhìn bộ dạng chật vật bất kham của Tô Diệu Tuyết, Tô Tâm Ly cảm thấy mình kêu Diệu Tuyết tỷ tỷ thật trôi chảy, một chút cũng không mất tự nhiên, hơn nữa một chút cũng không thấy không vui, hoàn toàn câm tâm tình nguyện, gương mặt càng vui vẻ.

Tô Diệu Tuyết vừa nhìn thấy Tô Tâm Ly thì giống như con hổ đói bụng lâu ngày nhìn thấy con thỏ, hận không thể đem nàng xé nát, sau đó ăn sống:

"Ngươi tới đây làm gì?"

Nụ cười trên mặt Tô Tâm Ly càng đậm:

"Lúc nãy Ly nhi vừa mới nhận được tin, thì ra Ly nhi là Bách Hoa nữ năm nay. Lại nói, bức tranh mà Diệu Tuyết tỷ tỷ vẽ hôm đó cũng rất đẹp nha, ôi chao ..."

Tô Tâm Ly thở dài:

"Đều là vẽ tranh, vận khí của tỷ tỷ so ra kém hơn ta nha."

Không chỉ là không có lễ vật ban tặng, còn bị thương bị người khiêng về.

Thường ngày, gương mặt Tô Tâm Ly lãnh tĩnh, lạnh nhạt. Hôm nay lại phá lệ ấm áp. Tất nhiên Phương di nương và Tô Diệu Tuyết không thấy như vậy, bọn họ cảm thấy gương mặt của Tô Tâm Ly thật là ghê tởm.

"Có điều không sao. Với tài học của tỷ tỷ, cho dù thất thủ Bách Hoa yến lần này, thì muội muội tin tưởng tỷ tỷ có thể xoay người ở Tiết Hoa Triều nha."

Xoay người? Còn có thể xoay người? Nếu như nàng gặp chuyện như Tô Diệu Tuyết vậuyeettrong một khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không dám lộ mặt ra ngoài, rất mất mặt. Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương tất nhiên sẽ không trực tiếp nghị luận trước mặt chuyện tình xảy ra ở Bách Hoa yến. Thế nhưng với thân phận của Tô Diệu Tuyết, nhất định sẽ có không ít người rãnh rỗi nghị luận. Thành Kinh Lăng này, mỗi thời mỗi khắc đều có chuyện xảy ra phân tán lực chú ý của bọn họ. Vì vậy bất luận chuyện gì cũng sẽ không kéo dài. Về phía hoàng thất, từ trước đến này đều lấy duy trì lợi ích làm trọng. Nếu có một ngày Tô Diệu Tuyết có thể hứa hẹn cho bọn họ lợi ích mà bọn họ mong muốn, thì cho dù danh tiếng có xấu như thế nào, những người có dã tâm sẽ không chú ý đến cái đó. Chỉ là sau này trôi qua không dễ dàng mà thôi.

Tô Tâm Ly quá hiểu Phương di nương và Tô Diệu Tuyết. Tiết Hoa Triều lần này, Tô Diệu Tuyết nhất định sẽ hao tổn tâm cơ để xoay chuyển mình, nhưng như thế thì sao? Nàng không muốn cho Tô Diệu Tuyết cơ hội. Nếu thua người khác, nàng sẽ không để trong lòng nhưng với Tô Diệu Tuyết, nàng nhất định sẽ liều mình đạp nàng ta dưới chân, để cho nàng ta vĩnh viễn đều sống dưới bóng ma của nàng.

Tô Tâm Ly nháy mắt một cái, mắt phượng hơi rũ, một bộ dạng thương tâm ủy khuất. Rất nhanh sau đó từng giọt từng giọt nước mắt như những viên trân châu lăn xuống má.

"Muội muội, ta biết ngươi rất giỏi. Chẳng những được Hiền phi nương nương còn có các điện hạ ban thưởng cho, còn được danh xưng Bách Hoa nữ. Như vậy ngươi cũng không thể đem ta ra làm trò cười, chế nhạo ta như vậy!"

Tô Diệu Tuyết bỏ tay Phương di nương ra, từ trên giường ngồi dậy, chạy về hướng Tùng Minh đường của Tô Bác Nhiên. Trong lòng Tô Tâm Ly thở dài, thực sự là ăn no rững mỡ, chuyện gì cũng đi tìm Tô Bác Nhiên, không thấy mệt sao? Nhưng mà nàng mệt nha. chạy như vậy rất mệt nha, nếu như muốn sao không chủ động nói bọn hạ nhân đi gọi Tô Bác Nhiên đến.

"Phụ thân, người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi."

Lúc nãy Phương di nương bôi thuốc cho Tô Diệu Tuyết cũng đại khái nói tâm tình hiện tại của Tô Bác Nhiên như thế nào. Từ trước đến nay, hắn đều không thích Tô Tâm Ly. Bây giờ Tô Tâm Ly dương dương tự đắc, không để ai vào mắt, phụ thân nhất định sẽ không thích. Nếu Tô Tâm Ly đã tự tới cửa để lộ khuyết điểm như vậy, tại sao nàng không bắt khuyết điểm đó rồi hung hăng dẫm đạp dáng vẻ bệ vệ của nàng ta đi chứ? Thái tử thì bỏ đi, nhưng nghĩ đến Tam hoàng tử cũng đến tham gia náo nhiệt, Tô Diệu Tuyết luôn luôn cảm thấy ngoại trừ gương mặt của mình thua Tô Tâm Ly một chút, còn lại nàng ta đều không phục.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Diệu Tuyết dựa người sát vào Tô Bác Nhiên. Mùi thuốc nhàn nhạt phiêu tán trên người nàng ta. Tô Bác Nhiên nhìn gương mặt sưng vù lại khóc sướt mướt của Tô Diệu Tuyết liền cảm thấy đau lòng. Nữ nhi này của hắn, ưu tú như vậy. Nếu không có Ly nhi ở khắp nơi chèn ép thì hiện tại, tất cả đều thuộc về nàng, bao gồm cả danh xưng Bách Hoa nữ. Như vậy, Bách Hoa Tiết mấy ngày sau, nàng có thể lọt vào mắt xanh của thái hậu và các vị nương nương. Hài tử này., từ nhỏ đã thân cận với hắn, Phương di nương cũng vậy, không giống như hai mẫu tử Trình Lập Tuyết và Tô Tâm Ly, cả ngày đều treo phủ Định Quốc Công bên miệng. Nếu Tuyết Nhi tương lai trở thành quý nhân, nhất định nàng sẽ toàn tâm toàn ý trợ lực cho hắn. Tô Bác Nhiên càng nghĩ càng thấy tiếc nuối, trong lòng đều ẩn ẩn đau.

"Phụ thân, lần này muội muội đã xuất tẫn danh tiếng, mấy vị hoàng tử đều đối với nàng ưu ái có thừa. Hiện tại toàn bộ thành Kinh Lăng sợ không ai không biết danh tiếng của nàng, nàng còn là Bách Hoa nữ nữa. Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không nên đến viện của nữ nhi, vạch vết sẹo của nữ nhi, vả mặt nữ nhi như vậy chứ!"

Tô Diệu Tuyết tựa người vào lòng Tô Bác Nhiên, khóc cực kỳ thương tâm.

"Có thật là Ly nhi bắt nạt ngươi như vậy không?"

Tô Bác Nhiên nghe Tô Diệu Tuyết nói xong, trong lòng liền rất tức giận, nghĩ Tô Tâm Ly quả thực vô pháp vô thiên, không đặt lời nói của hắn vào trong lòng. Hôm nay nàng ta có thể diễu võ dương oai trong viện của Diệu Tuyết, khó nói ngày sau cũng sẽ đối xử với hắn như vậy.

"Thiên chân vạn xác, nữ nhi còn dám lừa phụ thân sao?"

Tô Diệu Tuyết ngẩng đầu, hai mắt đẩm lệ, dùng sức gật đầu. Mơ mơ hồ hồ thấy gương mặt của Tô Bác Nhiên, kinh hô một tiếng:

"Phụ thân, mặt của người làm sao vậy? Rốt cuộc là ai, ai dám đánh phụ thân thành dáng vẻ như vậy?"

Bởi vì ở trong phòng cho nên Tô Bác Nhiên không mang mũ cũng không mang khăn che mặt.

Nàng dừng lại một chút, gương mặt đầy lệ lộ vẻ tức giận và yêu thương:

"Người kia ở đâu? Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Dám là thương tổn phụ thân, nhất định phải thiên đao vạn quả."

Tô Bác Nhiên nghe xong lời nay, không những không cảm thấy lời nói của Tô Diệu Tuyết thô tục mà còn nghĩ đây là nàng đang quan tâm hắn, trong lòng tiếc nuối càng sâu. Nếu Tuyết Nhi được lọt vào mắt xanh của các vị hoàng tử, nhất định nàng sẽ nói tốt hắn trước mặt các vị hoàng tử.

Lúc này Tô Tâm Ly cũng đi đến. Lúc đến trước cửa vừa vặn nhìn thấy Tô Bác Nhiên đang dựa người vào đầu giường. Trên gương mặt của hắn mảng xanh mảng đỏ, nhìn càng nghiêm trọng hơn so với Tô Diệu Tuyết. Khóe miệng cũng bị rách, nhất là mắt bên phải, có lẽ là bị đánh một quyền cho nên bây giờ bầm tím tựa như gấu mèo, nhìn thật sự rất buồn cười. Nếu không phải Tô Tâm Ly đã được Thủy Nhi kể qua, sớm chuẩn bị tâm lý, phỏng chừng đã không nhịn được mà cười thành tiếng. Đặc biệt là kết hợp với gương mặt mũi bị đánh sưng của Tô Diệu Tuyết bên cạnh, thấy thế nào cũng cực kỳ buồn cười. Tô Tâm Ly đứng ở cửa, cảm thán than. Đây mới chính là phụ thân nữ nhi a, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Tô Tâm y hơi hơi điều chỉnh tâm tình của mình xong mới đi vào:

"Diệu Tuyết tỷ tỷ, ngươi không biết thân thể phụ thân không khỏe sao? Phụ thân cần phải được tĩnh dưỡng, không nên chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà quấy rầy đến người."

Tô Tâm Ly nhìn Tô Diệu Tuyết, nghiêm trang nói. Sau đó hướng Tô Bác Nhiên làm lễ:

"Phụ thân."

Cho dù Tô Bác Nhiên thiên vị Tô Diệu Tuyết nhưng hắn cũng phải thừa nhận Ly nhi rất có phong phạm của đích nữ tướng phủ. Nhất cử nhất động đều tự nhiên trang nhã, hoàn toàn không nhìn ra được sai lầm.

"Lẽ nào muội muội không biết thân thể ta cũng không khỏe? Vậy mà còn mang theo một đoàn người đến phát hoa quả kẹo mứt. Rõ ràng là ngươi muốn chọc tức ta!"

Tô Diệu Tuyết nói xong lại bắt đầu rơi nước mắt. Tô Tâm Ly tiến lên vài bước, cùng với Tô Diệu Tuyết giống như hai người hầu đứng hai bên. Tô Bác Nhiên nhìn hai nữ nhi của mình, trong mắt chứa sự do dự, nhíu mày, không thích nhìn Tô Tâm Ly.

"Phụ thân, là nữ nhi sai. Bởi vì nữ nhi nhận được ban thưởng, lại được phong hào Bách Hoa nữ cho nên mới muốn chia sẻ không khí vui mừng với mọi người."

Tô Tâm Ly không kiêu ngạo không siểm nịnh. Có điều trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại toát ra áy náy tự trách.

"Không phải phụ thân đã nói rồi sao? Nói nữ nhi nên dẫn dắt tỷ tỷ và muội muội nhiều hơn. Ly nhi cũng muốn như vậy. Tỷ tỷ và mấy vị muội muội cung không tệ, nhất là tỷ tỷ, muốn tài năng có tàu năng, muốn tướng mạo có tướng mạo. Chỉ là vận khí lần này không tốt, mà vận khí của nữ nhi gần đây lại không tệ lắm, làm việc gì cũng rất thuận lợi cho nên mới muốn chia sẻ vận khí tốt của mình cho các tỷ muội. Nữ nhi là một mảnh hảo tâm, chưa từng nghĩ sẽ thương tổn tỷ tỷ. Phụ thân, là nữ nhi sai. nữ nhi không lên lấy ơn báo oán, xin phụ thân trách phạt."

Nói xong, Tô Tâm Ly liền lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Bác Nhiên xin nhận tội. Tô Bác Nhiên hoàn toàn bị lời nói của nàng cặn họng, không biết phải phản bác lại như thế nào.

Tô Diệu Tuyết thì lại tức muốn chết. Coi như Tô Tâm Ly giải thích hành động của mình đi, vì sao còn nói lấy ơn báo oán, rõ ràng là nàng ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nàng dựt dây Hoài An quận chúa. Nghĩ đến vị Hoài An quận chúa ngu ngốc kia, Tô Diệu Tuyết tực giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại nàng không dám ra khỏi phủ bởi vì lo lắng bị người cười nhạo. Việc này Tô Tâm Ly cũng có phần. Nếu không phải nàng ta không hỏi câu kia, nàng cũng không đến mức biến thành bộ dạng như bây giờ. Bách Hoa yến về sau, nàng nhất định là không thể đi.

Trong lòng Tô Bác Nhiên hiện tại đang suy tính gì, trong lòng Tô Tâm Ly rất rõ ràng. Nàng rũ đầu, tiếp tục nói:

"Nếu không phải những đồ vật kia được Hiền phi nương nương và các vị hoàng tử ban tặng, ta nhất định không tiếc rẻ để phụ thân và tỷ tỷ muội muội chọn lựa. Còn có danh xưng Bách Hoa nữ, nữ nhi cũng không nghĩ mình có thể trở thành Bách Hoa nữ. Nếu không phải danh xưng này không thể chuyển tặng, Ly nhi nhất định sẽ tìm cách đưa cho Diệu Tuyết tỷ tỷ. Như vậy tương lai tỷ ấy được gả vào nhà có gia thế tốt cũng dễ dàng hơn."

Tô Diệu Tuyết nghe vậy, mong đợi nhìn về phía Tô Bác Nhiên. Nàng tất nhiên muốn chiếm hết toàn bộ đồ được ban thưởng của Tô Tâm Ly, còn có danh xưng Bách Hoa nữ nữa. Về phần làm như thế nào, không phải Tô Tâm Ly rất có lĩnh sao? Đặc biệt là hiện tại chuyện tình giữa nàng ta và Hoài An quận chúa đang rơi vào bế tắc, chỉ cần nàng ta mở miệng nói sẽ bỏ qua chuyện này, nói muốn hay không muốn cái gì. Nếu để cho thái tử điện hạ và tam hoàng tử không hài lòng, vậy thì càng tốt. Xem xem sau này Tô Tâm Ly lấy gì mà dám đắc ý khoe khoang?

"Ta biết, từ trước đến nay Phụ thân yêu thương nhất là Diệu Tuyết tỷ tỷ, luyến tiếc để nàng ấy chịu oan uổng hay ủy khuất, nếu hiện tại tất cả đều là của Diệu Tuyết tỷ tỷ, hẳn là phụ thân sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà những chuyện Diệu Tuyết tỷ tỷ làm ở phủ trưởng công chúa đã bị đưa ra ánh sáng, cho dù Ly nhi có dụng tâm như thế nào đi chăng nữa cũng rất khó thay đổi ấn tượng của mọi người đối với tỷ tỷ. Năng lực của Ly nhi có hạn, có một số việc không thể làm được. Nếu chuyện lần này khiến cho tỷ tỷ và phụ thân không thích, sau này Ly nhi sẽ không đặt chân đến Tuyết viên một lần nào nữa. Như vậy sau này phụ thân cũng có thể tĩnh tâm."

Tô Tâm Ly chống lại ánh mắt của Tô Bác Nhiên nói, đem mỗi câu mỗi chữ đều nói ra hết, cũng khong che giấu sự bất mãn của mình đối với Tô Diệu Tuyết. Tại sao nàng lại muốn che giấu chứ? Chuyện này rõ ràng là lỗi của Tô Diệu Tuyết, nàng không nên oán sao? Nàng "Hảo tâm, hảo ý". Nhưng mà nàng ta lại lòng lang dạ thú, Hãm hại nàng còn muốn nàng cảm kích nàng ta, đạ lý đó ở đâu ra.

Ánh mắt Tô Bác Nhiên lóe lên một cái, không đặt chân đến Tuyết viện, như vậy được sao? Dưới tình trạng bây giờ, nhi tử nhà quyền thế căn bản không nguyện ý thú Tuyết nhi. Nếu nàng muốn đặt hy vọng lên hoàng thất cũng chỉ có thể dựa vào Ly nhi tìm đường. Nếu bây giờ bởi vì chút chuyện nhỏ mà nháo thành như vậy, làm sao có thể tốt đây?

"Ly nhi, không được nói bậy. Ngươi vừa là nữ nhi ruột thịt của ta, vừa là đích nữ duy nhất, ta không yêu thương ngươi thì yêu thương ai. Đồ được ban tặng và danh xưng Bách Hoa nữ nên là của ngươi. Vi phụ hết sức cao hứng, cũng kiêu ngạo vì ngươi."

Tô Tâm Ly nhìn Tô Bác Nhiên mở miệng ngậm miệng nói, quả nhiên thấy được nhiều hai cái răng bị gãy. Nhờ phúc của Thủy Nhi, cho dù nàng quỳ nói chuyện, tâm tình của nàng cũng hết sức tốt.

Tô Bác Nhiên không phải là không tìm cách lấy mấy đồ được ban thưởng mà mình thích chiếm làm của riêng và cho Tô Diệu Tuyết, nhất là danh xưng Bách Hoa nữ kia. Nếu có thể hắn rất muốn Tô Tâm Ly chuyển tặng, hơn nữa hắn biết Tô Tâm Ly có thể làm được chuyện này. Nhưng làm như vậy, khẳng định sẽ làm mất đi niềm vui của Thái tử và Tam hoàng tử. Biểu hiện của Tuyết Nhi hôm qua cũng không tốt, phỏng chừng ấn tượng của các vị hoàng tử đối với nàng cũng như vậy. Nếu cả hai Thái tử và Tam hoàng tử đều chướng mắt Tuyết Nhi, như vậy không phải mộng của hắn đều tan vỡ sao? Hơn nữa từ tình huống trước mắt mà xem, Ly nhi có thể là nữ nhi leo cao nhất trong tất cả các nữ nhi của hắn, nếu như bởi vì chuyện này mà nàng sinh ra lòng bất mãn với hắn không hậu đãi hắn thì sao? Cho dù Tô Bác Nhiên có yêu thương đau lòng cho Tô Diệu Tuyết bao nhieeuthif cũng sẽ không cho phépẽảy ra chuyện đó.

"Phụ thân."

Tô Diệu Tuyết thấy mộng đẹp của mình tan vỡ, hơn nữa Tô Bác Nhiên cũng không truy cứu trách nhiệm của Tô Tâm Ly, nhất thời tức giận không thôi. Nàng có thể nhìn ra được, ngay từ đầu phụ thân đều không có dao động. Tô Diệu Tuyết cắn răng, ác độc nhìn Tô Tâm Ly, âm thầm mắng nàng là tiểu tiện nhân, càng hận không thể đi đến vá cái miệng của nàng lại. Bởi vì mỗi lần Tô Tâm Ly đều dựa vào cái miệng mà có thể chuyển nguy thành an.

"Được rồi, vi phụ mệt mỏi, các ngươi lui xuống đi."

Tô Bác Nhiên khoát tay áo. Lưu Vân thấy thế thì bước lên nâng Tô Tâm Ly đứng dậy. Tô Diệu Tuyết đi ra khỏi cửa thì hung tợn trừng mắt Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly lại thoải mái cười thành tiếng:

"Diệu Tuyết tỷ tỷ, ban đêm nghìn vạn lần đừng đi ra ngoài nếu không sẽ dọa người khác. Nếu bị truyền ra ngoài thì làm sao a? Những người đó còn tưởng rằng dưỡng nữ của tướng phủ là một Đông Thi Vô Diệm nha."

Tô Diệu Tuyết tức đến đỏ mặt, đập phá đồ vật xung quanh mình. Nàng ta đi qua chỗ nào đều phát tiết ở chỗ đó. Cả người tức giận đến phát run. Phương di nương bị bộ dạng của Tô Diệu Tuyết dọa sợ, trong lòng cũng có chút khẩn trương, thẳng đến khi Tô Diệu Tuyết bình tĩnh lại một chút mới đi đến ôm lấy nàng:

"Tuyết Nhi, làm sao vậy?"

Đáy lòng Tô Diệu Tuyết đang bị thiêu đốt, hai mắt đỏ bừng nhìn Phương di nương, cắn răng nghiến lợi nói:

"Không phải ngươi nói giúp ta đối phó nàng ta sao? Không phải ngươi nói nàng ta chính là đá kê chân của ta sao? Hiện tại thì sao? Kết quả đâu? Bây giờ ở bên ngoài, mọi người đều nghị luận nói ta vong ân phụ nghĩa, dụng tâm rắn rết. Thái tử điện hạ và Tam hoàng tử đều không thích ta. Ngươi rốt cuộc cho ta cái gì? Ta hận Tô Tâm Ly, ta hận chết nàng ta, là nàng ta cướp đi tất cả của ta. Ta muốn nàng ta chết. Ta muốn nàng ta phải chết. Không phải ngươi nói sẽ chỉnh chết nàng ta sao? Chừng nào thì ngươi mới làm cho nàng ta chết?"

Phương di nương nghe vậy viền mắt liền đỏ lên, đau lòng ôm Tô Diệu Tuyết vào trong ngực, nước mắt rơi xuống:

"Ta sẽ giúp ngươi. Ngươi là nữ nhi của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai?"

Phương di nương ôm chặt Tô Diệu Tuyết, hận ý đối với Tô Tâm Ly trong nháy mắt bốc lên. Trước đây, Trình Lập Tuyết nơi nơi đè bà, hiện tại, bà tuyệt đối không cho phép nữ nhi của nàng ta dẫm đạp lên đầu nữ nhi bà. Tiểu tiện nhân đáng chết, dám diễu võ dương oai, hại Tuyết Nhi của bà thương tâm chật vật như vậy.

"Khi nào?"

Tô Diệu Tuyết nhìn Phương di nương, không kịp chờ đợi hỏi.

"Hôm nay, người của ngoại tổ phụ đến, bọn họ nói sẽ giúp chúng ta đối phó Tô Tâm Ly. Bọn họ còn khẳng định có thể giúp đỡ ta trở thành phu nhân tướng phủ. Đến lúc đó, ngươi cũng không cần bị nàng ta chọc tức giận."

Tô Diệu Tuyết vừa nghe Phương di nương nói như vậy thì không khỏi nghĩ đến một nhà phủ Định Quốc Công che chở Tô Tâm Ly, trong lòng không khỏi bị đâm một cái. Ngoại tổ phụ của nàng chỉ muốn làm sao để lợi dụng nàng. Có điều không sao, chỉ có đem nàng đến vị trí cao hơn, bọn họ mới có thể chiếm được chỗ tốt. Tô Diệu Tuyết nghĩ ông trời đối với nàng cũng không tệ. Đại di của nàng đã chết lúc mang thai, huyết mạch Phương gia, nữ nhi duy nhất chỉ mới năm tuổi, còn quá nhỏ, căn bản không có khả năng tranh giành. Cho nên ngoại trừ nàng ra, bọn họ không có lựa chọn nào khác.

"Tuyết Nhi, ngươi quên ta đã nói gì với ngươi sao? Chúng ta không còn là mây tan trăng sáng nữa, nhất định phải nhẫn. Ngươi không giống như mấy thứ nữ Tô Tịch Nguyệt. Ngươi không đơn thuần là trưởng nữ của tướng phủ mà còn là ngoại tôn nữ duy nhất của Phương gia. Ngươi và Tô Tâm Ly giống nhau, đều có chỗ dựa. Tương lai ngươi là hoàng hậu nương nương. Tất cả mọi người cản đường ngươi, không những ta sẽ giúp ngươi quét dọn mà ngoại tổ phụ và cữu cữu của ngươi cũng sẽ như vậy."

Nghĩ đến thủ đoạn của ngoại tổ phụ và cữu cữu, gương mặt dữ tợn của Tô Diệu Tuyết hiện lên một nụ cười quỷ dị, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Lần này để xem Tô Tâm Ly làm sao có thể trốn. Nếu nàng ta rơi vào tay nàng, nàng nhất định sẽ cho nàng ta nếm thử tư vị sống không bằng chết.

***

"Tiểu thư, đây không phải là đường về."

Sân viện của từng di nương và tiểu thư của tướng phủ đều đã đi, giờ Dậu còn muốn đến tửu lâu Bán Nguyệt gặp mặt trưởng công chúa, hiện tại đã là giờ Thân, cần phải trở về, thế nhưng Tô Tâm Ly không đi hướng Ly Tâm viện.

"Ta biết, ta muốn đi bốn phía một chút. Các ngươi đều trở về đi. Thủy Nhi, ngươi lưu lại là được rồi."

Tô Tâm Ly nói xong ý bảo Lưu Chu đưa đồ bánh kẹo mứt còn lại cho Thủy Nhi.

"Tiểu thư."

Lưu Chu liếc nhìn dấu chân có chút hoang vắng phía trước, đó là viện của Tam di nương. Tiểu thư sẽ không phải là đi đến đó chứ? Nghe nói vì chuyện kia mà Tam di nương phát điên rồi, hơn nữa nghe rất nhiều hạ nhân trong phủ nói viện của nàng ta không sạch sẽ.

"Công chúa ...."

"Ta biết, sẽ không đến trễ, các ngươi đều trở về đi."

Lưu Chu thấy Tô Tâm Ly đã quyết, nghĩ thân thủ của Thủy Nhi cũng không tệ lắm, đành phải tuân mệnh. Có Lưu Chu dẫn đầu, những người còn lại tát nhiên cũng trở về.

"Thủy Nhi, ngươi đi theo ta đến viện phía trước xem sao."

Điên sao? Nàng vì hoàn thành việc của mình mà không tiếc bất cứ thứ gì, bao gồm bồi thường tính mạng của mình cho người điên.