Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 35




Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết

Đến giờ Thân, Kim Quế thấy nàng ngồi chải đầu, thì biết nàng vẫn quyết định đi, lập tức hỏi: “Lát nữa tiểu thư định nói thế nào?”

“Không nói.” Khương Huệ chậm rãi, “Cùng lắm thì về nghe tổ mẫu giáo huấn thôi.”

Vì nàng chưa lớn, không như Khương Du đang chờ hứa hôn rồi xuất giá, nàng con nhỏ ham chơi, thấy tuyết rơi sẽ lén lút ra ngoài xem một chút, dù trưởng bối biết cũng chỉ nói hai câu mà thôi. Cũng không phải chưa từng xảy ra.

Kim Quế vội vàng đuổi theo, khoác áo lông cáo lên cho nàng. Áo lông cáo này mới được làm gần đây. Mấy cô gái mỗi người đều có một cái. Hai cửa hàng của Hồ thị buôn bán không tệ, trong lòng bà rất vui vẻ nên mùa đông năm nay may vài bộ đồ mới, rồi nói với lão phu nhân mua mấy tấm da. Tiểu thư mặc vào lại càng quý phái hơn xem ra cửa không được trông coi tốt, kẻ trộm mà đến thì làm sao đây?

Ngân Quế thấy Khương Huệ ra ngoài, cũng muốn đi theo thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, người giữ cửa cũng không ở đó, Kim Quế lẩm bẩm một tiếng.

Khương Huệ nói: “Em ở lại đi.” Chủ tớ hai người một mạch ra khỏi Khương phủ. Hà Hương lâu rất gần Khương gia, chỉ cách gần.

Ngân Quế thấy lạ, liếc nhìn Kim Quế, nhưng vẫn quay trở lại không cần đóng cửa. Hôm nay đối với Khương Huệ lại là chuyện tốt, đỡ phải tìm cách khiến họ rời đi.

Hai người tới cửa sau, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, người giữ cửa cũng không ở đó, Kim Quế lẩm bẩm một tiếng: “Thảo nào lần trước người đó vào được, xem ra cửa không được trông coi tốt, kẻ trộm mà đến thì làm sao đây?” Hà Viễn đứng chờ dưới lầu. Tuy Khương Huệ đội mũ che mặt nhưng rất dễ nhận ra, chỉ cần nhìn cô gái nào.

Tống Châu rất yên bình, nhưng không đến mức không cần đóng cửa. Hôm nay đối với Khương Huệ lại là chuyện tốt, đỡ phải tìm cách khiến họ rời đi rất gần Khương gia, chỉ cách gần nửa con phố, không đến thời gian uống cạn chén trà nhỏ các nàng đã tới đó rồi

Chủ tớ hai người một mạch ra khỏi Khương phủ. Hà Hương lâu rất gần Khương gia, chỉ cách gần nửa con phố, không đến thời gian uống cạn chén trà nhỏ các nàng đã tới đó rồi che mặt nhưng rất dễ nhận ra, chỉ cần nhìn cô gái nào có dáng vẻ yêu kiều, liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Hà Viễn đứng chờ dưới lầu. Tuy Khương Huệ đội mũ che mặt nhưng rất dễ nhận ra, chỉ cần nhìn cô gái nào có dáng vẻ yêu kiều, liếc mắt một cái là nhận ra ngay khi hung dữ lên thì đằng đằng sát khí, Kim Quế sợ đến mức mặt trắng bệch, khẽ gọi: “Tiểu thư.”

Hắn vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Mời Khương tiểu thư lên lầu hai.” Lúc này bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống, trong lầu  nhưng nàng đứng ở đó, không biết có phải vì khoác áo.

Kim Quế cũng muốn đi lên, nhưng bị hắn ngăn lại: “Cô cùng tại hạ chờ ở bên dưới thôi.” Hà Viễn ngăm đen, nhìn rất hiền lành, nhưng khi hung dữ lên thì đằng đằng sát khí, Kim Quế sợ đến mức mặt trắng bệch.

Bình thường gương mặt Hà Viễn ngăm đen, nhìn rất hiền lành, nhưng khi hung dữ lên thì đằng đằng sát khí, Kim Quế sợ đến mức mặt trắng bệch, khẽ gọi: “Tiểu thư.” Nàng bị Mục Nhung hù dọa nhiều lần, dường như đã quen một lòng muốn nạp nàng làm thiếp.

“Không sao, ngươi chớ lo lắng.” Khương Huệ trấn an nàng, rồi nhấc váy lên lầu một lòng muốn nạp nàng làm thiếp, sẽ không lấy mạng nàng. Kỳ thật nghĩ lại, cũng không đáng sợ.

Nói không lo lắng là nói quá, nàng cũng có chút lo lắng  ân tình của ngài, cũng có chút vướng bận. Giờ ta muốn nghe một chút, rốt cuộc điện hạ muốn ta báo đáp thế nào?

Nàng bị Mục Nhung hù dọa nhiều lần, dường như đã quen, lại nói, hắn một lòng muốn nạp nàng làm thiếp, sẽ không lấy mạng nàng. Kỳ thật nghĩ lại, cũng không đáng sợ điện hạ muốn ta báo đáp thế nào? Chỉ cần là việc trong khả năng, tiểu nữ rất sẵn lòng.

Rất nhanh nàng đã đến trước mặt Mục Nhung phải gạt người nhà để tới đây, đó là vì điện hạ nói phải báo ân, tiểu nữ nợ ân tình của ngài, cũng có chút vướng bận.

Hắn đang bình thản chờ đợi, thấy nàng đến, dường như không có một chút bất ngờ nào này bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống, sắc trời u ám, trong lầu cũng vậy, nhưng nàng đứng ở đó, không biết có phải vì khoác áo.

Thấy hắn như đã có dự tính trước, Khương Huệ lại thấy hơi tức giận, đứng thẳng người nói: “Hôm nay ta phải gạt người nhà để tới đây, đó là vì điện hạ nói phải báo ân, tiểu nữ nợ ân tình của ngài, cũng có chút vướng bận. Giờ ta muốn nghe một chút, rốt cuộc điện hạ muốn ta báo đáp thế nào? Chỉ cần là việc trong khả năng, tiểu nữ rất sẵn lòng.” Khương Huệ giật mình, nhìn một lượt mấy món ăn trên bàn, nàng không khỏi chần chờ: “Chẳng lẽ đây coi là báo ân?”

Nói rõ ràng trước, nếu hắn đưa ra yêu cầu không ra thể thống gì, nàng tuyệt đối sẽ không làm lông cáo và mái tóc đen đã tôn lên gương mặt trắng tuyết của nàng không, mà cả người nàng như phát sáng long lanh.

Lúc này bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống, sắc trời u ám, trong lầu cũng vậy, nhưng nàng đứng ở đó, không biết có phải vì khoác áo lông cáo và mái tóc đen đã tôn lên gương mặt trắng tuyết của nàng không, mà cả người nàng như phát sáng long lanh nhìn một lượt mấy món ăn trên bàn, nàng không khỏi chần chờ: “Chẳng lẽ đây coi là báo ân?” 

Khóe miệng Mục Nhung hơi cong, mở miệng nói: “Ngồi xuống, bồi bản vương dùng bữa.”Nếu là tương bồi thì không cần câu nệ nữa, nàng ăn uống xong thì có thể trở về rồi nhé.

Khương Huệ giật mình, nhìn một lượt mấy món ăn trên bàn, nàng không khỏi chần chờ: “Chẳng lẽ đây coi là báo ân?” Tuy hắn nói như vậy, nhưng theo Khương Huệ biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng nàng vẫn cởi áo lông cáo ngồi xuống.

Thật là một cô gái tính toán chi li, Mục Nhung nói: “Tính.” Mục Nhung liếc mắt nhìn nàng, cầm bầu rượu lên, tự rót cho mình một chén, đặt bên môi uống, rồi nói.

Tuy hắn nói như vậy, nhưng theo Khương Huệ biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng nàng vẫn cởi áo lông cáo ngồi xuống hắn dừng lại trên tay nàng, đôi đũa đỏ nâu trên bàn tay trắng ngọc như hoa lan của nàng, hết sức xinh đẹp.

Mục Nhung liếc mắt nhìn nàng, cầm bầu rượu lên, tự rót cho mình một chén, đặt bên môi uống, rồi nói: “Nếu là tương bồi thì không cần câu nệ, nàng ăn uống xong thì có thể trở về.” Mục Nhung thản nhiên: “Khương tiểu thư là quan tâm tới hành trình của bản vương hay là biết để vui mừng?”

Nếu thật sự là như thế thì hay quá có tám món ăn, trông rất tinh xảo, mùi hương rất thơm, nói thật, nàng cũng có chút đói bụng, nàng đưa tay cầm đũa.

Khương Huệ nhíu mày, vẫn ngồi im, mắt nhìn mặt bàn tiểu nữ dĩ nhiên là quan tâm điện hạ, không lâu nữa là đến tháng năm, chắc hẳn điện hạ có nhiều chuyện phải xử lý.

Tổng cộng có tám món ăn, trông rất tinh xảo, mùi hương rất thơm, nói thật, nàng cũng có chút đói bụng, nàng đưa tay cầm đũa, nhưng miệng không quên hỏi Mục Nhung: “Nghe nói điện hạ phải hồi kinh?”

Mục Nhung thản nhiên: “Khương tiểu thư là quan tâm tới hành trình của bản vương hay là biết để vui mừng?” Nói đến việc này, nhị thúc nàng đã biết Chu vương định làm phản chưa?” Ánh mắt Mục Nhung dừng trên tay nàng.

Tay Khương Huệ dừng lại, cười rộ lên: “Điện hạ đã cứu tiểu nữ, tiểu nữ dĩ nhiên là quan tâm điện hạ, không lâu nữa là đến tháng năm, chắc hẳn điện hạ có nhiều chuyện phải xử lý.” Không khí hôm nay không tồi. Khương Huệ cho rằng thật sự đã có thể thoát khỏi Mục Nhung, nàng cũng uống vài hớp rượu.

“Nói đến việc này, nhị thúc nàng đã biết Chu vương định làm phản chưa?” Ánh mắt Mục Nhung dừng trên tay nàng, đôi đũa đỏ nâu trên bàn tay trắng ngọc như hoa lan của nàng, hết sức xinh đẹp nói, “Lần này bản vương về kinh thành, sợ rằng sẽ không trở lại nữa, Tống Châu phải dựa vào nhị thúc nàng rồi.” 

Nói đến chuyện nghiêm chỉnh, vẻ mặt Khương Huệ không khỏi nghiêm lại, gật đầu nói: “Nhị thúc ta đã biết tháng năm hoàng thượng sẽ đi tuần, nhất định sẽ có cách ứng phó.” Khương Huệ mừng thầm, chỉ muốn về nhà đốt nhang cảm tạ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói.

“Vậy thì tốt rồi.” Mục Nhung nói, “Lần này bản vương về kinh thành, sợ rằng sẽ không trở lại nữa, Tống Châu phải dựa vào nhị thúc nàng rồi.” Lại nịnh bợ rồi, Mục Nhung khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt cũng thâm trầm hơn, nhìn Khương Huệ nói.

Khương Huệ mừng thầm, chỉ muốn về nhà đốt nhang cảm tạ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói: “Có điện hạ ở đó là phúc của kinh thành.” Khương Huệ có chút giật mình, nhưng nếu lời này của Mục Nhung có ý tứ khác, nàng cũng đoán không ra ý đồ thật sự.

Lại nịnh bợ rồi, Mục Nhung khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt cũng thâm trầm hơn, nhìn Khương Huệ nói: “Bản vương đã nghĩ tới những lời nàng nói lần trước, đúng là nên trở về kinh thành nhìn xem.” Mục Nhung nói: “Hôm nay khó có được dịp trò chuyện vui vẻ với nhau, bồi bản vương uống chén rượu đi.”

Chẳng lẽ hắn đã hồi tâm chuyển ý, không bao giờ làm khó nàng nữa? Khương Huệ không hề do dự,  rót cho mình một chút. Sắc rượu màu hổ phách, thơm nồng làm say lòng.

Khương Huệ có chút giật mình, nhưng nếu lời này của Mục Nhung có ý tứ khác, nàng cũng đoán không ra ý đồ thật sự của hắn, có lẽ hắn đã thật sự suy nghĩ cẩn thận hôm nay không tồi. Khương Huệ cho rằng  thoát khỏi Mục Nhung, nàng cũng uống vài hớp rượu.

Nàng càng vui vẻ hơn thấm vào gan ruột, cay nóng. Nháy mắt mặt nàng đỏ ửng, nhịn không được che miệng ho nhẹ một tiếng.

Mục Nhung nói: “Hôm nay khó có được dịp trò chuyện vui vẻ với nhau, bồi bản vương uống chén rượu đi.” Khương Huệ cho rằng thật sự đã có thể thoát khỏi Mục Nhung, nàng cũng uống vài hớp rượu.

Khương Huệ không hề do dự, cầm bầu rượu lên rót cho mình một chút. Sắc rượu màu hổ phách, thơm nồng làm say lòng người thường uống rượu trái cây. Chẳng lẽ lúc hắn ở tuổi này là vậy, đến hai mươi tuổi lại thay đổi nhiều như thế?

Mục Nhung nâng chén rượu với nàng: “Bản vương uống trước.”

Không khí hôm nay không tồi. Khương Huệ cho rằng thật sự đã có thể thoát khỏi Mục Nhung, nàng cũng uống vài hớp rượu lắc đầu theo bản năng. Sao có thể. Nàng nhớ rõ hắn không thích uống rượu mạnh, chỉ thường uống rượu trái cây.

Rượu thấm vào gan ruột, cay nóng. Nháy mắt mặt nàng đỏ ửng, nhịn không được che miệng ho nhẹ một tiếng: “Rượu này thật nặng.” Nàng ăn vài miếng, muốn khử đi cảm giác chếnh choáng này, ai ngờ đầu càng choáng váng, mê man chỉ muốn ngủ.

Mục Nhung cười rộ lên: “Bản vương luôn uống rượu như vậy.” Mục Nhung đưa tay đỡ nàng, thấy đôi mắt nàng nửa mở nửa khép,  đầy vẻ quyến rũ, yết hầu bỗng có chút khô.

Khương Huệ lắc đầu theo bản năng. Sao có thể. Nàng nhớ rõ hắn không thích uống rượu mạnh, chỉ thường uống rượu trái cây. Chẳng lẽ lúc hắn ở tuổi này là vậy, đến hai mươi tuổi lại thay đổi nhiều như thế? Giờ đây nàng đã say rồi. Mục Nhung nhìn nàng, ánh mắt lại có vài phần u tối. Biết hắn trở về kinh thành, vậy mà nàng lại vui vẻ.

Nàng ăn vài miếng, muốn khử đi cảm giác chếnh choáng này, ai ngờ đầu càng choáng váng, mê man chỉ muốn ngủ miễn cưỡng đứng lên, hành lễ với Mục Nhung, nhưng không ngờ mới nói được một nửa thì người đã lung lay sắp ngã.

“Điện hạ, ta phải cáo từ…” Nàng vẫn nhớ rõ mình đã được đi, miễn cưỡng đứng lên, hành lễ với Mục Nhung, nhưng không ngờ mới nói được một nửa thì người đã lung lay sắp ngã trong phủ mời khách, giữa đường hắn uống say trở về, gặp nàng trong vườn, liền nâng mặt nàng lên hôn, ngay trước mặt thị nữ.

Mục Nhung đưa tay đỡ nàng, thấy đôi mắt nàng nửa mở nửa khép, như ẩn đầy vẻ quyến rũ, yết hầu bỗng có chút khô, nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên môi nàng hắn say? Ý thức nàng đang bay xa,  dường như bản thân đang trở lại Hành Dương vương phủ.

Khương Huệ còn chút tỉnh táo, phát ra tiếng thút thít, định đưa tay ra đẩy hắn nhưng cả người mềm nhũn, bên tai chỉ nghe hắn nỉ non: “Rượu này, cũng khiến bản vương có chút không chịu nổi.” Môi hắn dịu dàng như vậy, nhưng lưỡi lại rất cường ngạnh, không đợi nàng ngăn cản đã chui vào.

Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn say? Ý thức nàng đang bay xa, cảm thấy dường như bản thân đang trở lại Hành Dương vương phủ. Ngày ấy trong phủ mời khách, giữa đường hắn uống say trở về, gặp nàng trong vườn, liền nâng mặt nàng lên hôn, ngay trước mặt thị nữ này mặt nàng ửng đỏ tựa đóa hoa sen nở rộ giữa những lá xanh biếc. Mục Nhung đưa tay khẽ vuốt ve gương nàng một chút.

Lòng nàng thiếu chút nữa vui mừng đến vỡ vụn ve gương nàng một chút, nàng chủ động tựa má lại gần, khẽ chạm vào ngón tay hắn, miệng như rên rỉ, quyến rũ khôn tả xiết.

Môi hắn dịu dàng như vậy, nhưng lưỡi lại rất cường ngạnh, không đợi nàng ngăn cản đã chui vào, cũng giống bây giờ, khiến nàng không có chút sức lực chống cự nhìn nàng, ánh mắt lại có vài phần u tối. Biết hắn trở về kinh thành, vậy mà nàng lại vui vẻ.

Khương Huệ khuỵu xuống, Mục Nhung rời khỏi môi nàng, hai tay ôm nàng đứng dậy giờ như thế là đáng đời nàng? Hắn nghĩ vậy, đưa tay xoa bóp khuôn mặt nàng cho hả giận.

Lúc này mặt nàng ửng đỏ tựa đóa hoa sen nở rộ giữa những lá xanh biếc. Mục Nhung đưa tay khẽ vuốt ve gương nàng một chút, nàng chủ động tựa má lại gần, khẽ chạm vào ngón tay hắn, miệng như rên rỉ, quyến rũ khôn tả xiết  lớn cần ứng phó, làm sao có thể phân tâm để ý tới nàng, nên liền làm cho nàng nghĩ rằng mình đã từ bỏ chủ ý thôi.

Hắn càng khó chịu hơn, nhịn không được muốn lại gần nàng thêm để nàng yên tâm, ai bảo lần này hắn phải hồi kinh lâu như vậy, có lẽ thật sự không trở về Tống Châu nữa.

Ở nửa khắc tranh đấu, hắn đẩy nàng ra, đặt nàng lên ghế sẽ vội vã đi lấy chồng ngay. Tính tình nàng hắn đã nhìn thấu, nàng nhất định có thể làm được chuyện như vậy.

Giờ đây nàng đã say rồi. Mục Nhung nhìn nàng, ánh mắt lại có vài phần u tối. Biết hắn trở về kinh thành, vậy mà nàng lại vui vẻ, vui đến uống rượu, bây giờ như thế là đáng đời nàng? Hắn nghĩ vậy, đưa tay xoa bóp khuôn mặt nàng cho hả giận dò Kim Quế một câu, rồi mới ra ngoài. Bên ngoài tuyết còn đang rơi, Hà Viễn vội vàng bung dù che cho hắn.

Nhưng thôi, hắn vốn muốn để nàng yên tâm, ai bảo lần này hắn phải hồi kinh lâu như vậy, có lẽ thật sự không trở về Tống Châu nữa. Nếu để nàng nghĩ mình muốn nàng làm thiếp, có lẽ chờ hắn vừa đi, không chừng nàng sẽ vội vã đi lấy chồng ngay. Tính tình nàng hắn đã nhìn thấu, nàng nhất định có thể làm được chuyện như vậy cứ thế đi về phía trước giữa gió tuyết. Chỉ có lạnh lẽo như vậy mới có thể làm hắn dễ chịu hơn.

Nhưng hắn ở kinh thành tay không với tới, bên người lại có chuyện lớn cần ứng phó, làm sao có thể phân tâm để ý tới nàng, nên liền làm cho nàng nghĩ rằng mình đã từ bỏ chủ ý thôi

Hắn kêu Hà Viễn đi lên: “Dặn chưởng quầy nấu chén trà giải rượu mang lên.”

Hà Viễn nhìn Khương Huệ đang say, nhất thời giật mình, nhưng rất nhanh rời khỏi.

Mục Nhung đút nàng uống trà giải rượu, lại dặn dò Kim Quế một câu, rồi mới ra ngoài. Bên ngoài tuyết còn đang rơi, Hà Viễn vội vàng bung dù che cho hắn.

Mục Nhung nói: “Không cần.” Hắn cứ thế đi về phía trước giữa gió tuyết. Chỉ có lạnh lẽo như vậy mới có thể làm hắn dễ chịu hơn.