[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 93: Người Phụ Nữ Trở Về Từ Cõi Chết




Trong không gian lạnh lẽo của vách núi, Tô Tử Yên toàn thân run rẩy, đôi chân cô ta lơ lửng trên không trung, lạnh ngắt và trống rỗng. Ánh mắt của Mặc Cận Ngôn sắc bén như lưỡi dao, không hề có dấu hiệu của sự khoan dung.

Tay anh giữ chặt cổ tay cô ta, chỉ cần anh thả lỏng, cả thân hình nhỏ bé của cô sẽ rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

Cảm giác tử thần đến gần khiến Tô Tử Yên hoảng loạn tột cùng. Cô ta vùng vẫy, cố gắng bám chặt vào tay anh, từng hơi thở đứt quãng phát ra thành những âm thanh yếu ớt.

"Làm... ơn... thả tôi xuống... tôi... tôi sẽ nói..."

Cô ta khó nhọc thốt lên, tiếng nói run rẩy, đôi mắt mở lớn ngập trong nỗi sợ hãi.

Mặc Cận Ngôn nhìn thẳng vào cô ta, đôi mắt anh đầy sự giận dữ và khinh bỉ. Anh không nói một lời nào, chỉ bước lùi lại vài bước rồi ném cô ta xuống đất không thương tiếc. Cả cơ thể Tô Tử Yên đập mạnh xuống nền đất, đau đớn khiến cô phải cắn chặt môi để không kêu lên thành tiếng.

Trước khi cô ta kịp thở ra một hơi, một mũi súng lạnh lẽo đã chĩa thẳng vào trán, ngón tay của Mặc Cận Ngôn giữ chặt cò súng, không hề run rấy.

"Nếu cô giở trò, tôi sẽ ghim thẳng viên đạn này vào đầu cô,"

Anh rít qua kẽ răng, ánh mắt lạnh lùng.

"Nói mau, cô giấu vợ tôi ở đâu?"

Lời nói của anh như những nhát dao đâm sâu vào lòng Tô Tử Yên, khiến cô ta chỉ biết run lẩy bẩy, từng ngón tay bám chặt vào đất, cả người như đông cứng. Cô ta ngập ngừng, ánh mắt hoảng sợ nhìn quanh, rồi lắp bắp:

"Ớ... ở trong hang... đá... trên sườn đồi..."

Những lời nói của cô ta khiến cho Mặc Cận Ngôn ngay lập tức chuyển ánh nhìn về phía sườn đồi, nơi bóng tối phủ kín. Gương mặt anh sẫm lại, đôi mắt ánh lên tia sát khí.

"Nếu Tử Hạ có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cô sống trong địa ngục trần gian suốt quãng đời còn lại."

Anh buông cô ta ra, quay lưng đi về phía sườn đổi. Nhưng trước khi rời đi, anh lạnh lùng ra lệnh cho Tần Thiệu Đình, người đang đứng gần đó.

"Trói cô ta lại, lôi theo."



Từng bước chân của Mặc Cận Ngôn như nặng trĩu, mỗi bước đi là một lần trái tim anh đập nhanh hơn, nỗi sợ hãi tràn ngập khiến lý trí anh gần như mờ đi.

Anh không thể tưởng tượng được, nếu như mất đi Tô Tử Hạ, anh sẽ phải sống tiếp thế nào. Những suy nghĩ ấy, những cảm xúc đau đớn ấy thôi thúc anh, khiến anh lao thẳng về phía hang đá mà Tô Tử Yên vừa chỉ.

Khi đến trước cửa hang, anh không do dự mà lao vào trong. Bên trong tối om, không một chút ánh sáng, chỉ có tiếng vang của bước chân anh và Tần Thiệu Đình theo sau.

Hai người lần mò từng bước, từng hốc đá một, tìm kiếm Tô Tử Hạ. Nhưng cô như đã biến mất vào trong bóng tối sâu thẳm, để lại cho Mặc Cận Ngôn một nỗi thất vọng cùng nỗi sợ hãi khôn nguôi.

"Mặc Tổng"

Giọng nói của Tần Thiệu Đình vang lên, phá tan không gian im lặng.

"Chúng tôi chỉ tìm thấy vết máu trong một hốc đá sâu trong hang, nhưng không hề tìm thấy Mặc phu nhân. Có thể vết máu ấy là của phu nhân."

Gương mặt Mặc Cận Ngôn trở nên tối sầm, sự giận dữ tràn ngập khiến anh không kìm được mà bước ra ngoài.

Bước đến bên Tô Tử Yên, anh nắm chặt cổ cô ta, mạnh đến mức cô ta cảm thấy như đầu mình sắp đứt lìa.

"Cô không cần cái mạng của mình nữa, có đúng không? Tô Tử Yên?"

Cô ta hốt hoảng, yếu ớt thốt lên.

"Tôi... tôi... không... có..."

Tiếng nói của cô ta lạc đi, cảm giác không thở nổi làm cô ta hoảng loạn đến mức nước mắt trào ra.

Giữa lúc đó, tiếng gọi từ xa của Tần Thiệu Đình vọng tới, khiến Mặc Cận Ngôn buông tay.

"Mặc tổng! Có vết máu trải dài theo hướng vách đá. Tôi nghĩ phu nhân đã chạy ra ngoài nên đã để lại dấu vết."



Anh lập tức ném Tô Tử Yên xuống đất, không một chút quan tâm đến ánh mắt đầy tuyệt vọng của cô ta. Với bước chân đầy quyết tâm, Mặc Cận Ngôn lần theo vết máu dẫn lối, trái tim anh như lồng lộn, trong đầu chỉ một suy nghĩ: Tô Tử Hạ, em đang ở đâu?

Phía đằng xa, nơi sườn đồi cheo leo và đầy nguy hiểm, Tô Tử Hạ bị trói chặt, miệng bị bịt kín, chỉ có đôi mắt sợ hãi nhìn ra khoảng không vô định.

Bên cạnh cô là một người phụ nữ, mái tóc bù xù, đôi mắt lạnh lẽo và đầy căm phẫn. Cô ta đang ngồi bên cạnh, mài một con dao nhỏ trên hòn đá, tiếng ken két vang lên khiến lòng Tô Tử Hạ như chết lặng.

Người phụ nữ ấy quay đầu lại, cười đầy đắc ý khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô.

"Nhờ Tô Tử Yên vô dụng, không xử lý được cô, nên tôi mới có cơ hội tốt như thế này. Tiện thể hôm nay, chúng ta tính sổ tất cả những gì mà cô đã gây ra cho tôi đi - Tô Tử Hạ!"

Cô ta nhấn mạnh từng chữ, giọng nói tràn ngập hận thù.

Tô Tử Hạ rùng mình, trong đôi mắt mở to là sự hoang mang lẫn kinh ngạc. Bên dưới lớp tóc rối bù, gương mặt người phụ nữ dần hiện rõ dưới ánh sáng yếu ớt. Đó là một gương mặt mà Tô Tử Hạ không bao giờ quên.

Người phụ nữ trước mặt cô không ai khác chính là Chu Yên Nhiên - người mà cô từng cho rằng đã chết, người từng rắp tâm chuốc thuốc cô vào buổi tiệc sinh nhật của Tô Tử Yên!

Chu Yên Nhiên nhếch mép, đôi mắt sáng lên như ánh thép.

"Ngạc nhiên lắm phải không? Cô nghĩ cô có thể sống yên ổn sau những gì cô đã làm với tôi sao? Nhìn kỹ lại đi, Tô Tử Hạ! Tôi trở về từ cõi chết để kéo cô xuống địa ngục"

Cô ta cười phá lên, cầm con dao vừa được mài sáng bóng, từng bước tiến sát về phía Tô Tử Hạ.

Đôi mắt của Tô Tử Hạ tràn ngập nỗi sợ hãi, cố vùng vẫy nhưng sức lực đã kiệt quệ, chân tay bị trói chặt khiến cô không thể nào thoát ra. Chu Yên Nhiên dừng lại trước mặt Tô Tử Hạ, ánh mắt cô ta điên cuồng, như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng.

"Cô có biết tôi đã phải chịu đựng những gì không, Tô Tử Hạ? Tất cả là vì cô mà tôi phải sống như một kẻ không nơi nương tựa, lang thang như một cái bóng, chịu sự nhục nhã như một con đ*. Nhưng giờ đây, tôi sẽ đòi lại mọi thứ, cả công bằng và cả máu của cô!"

Tô Tử Hạ kinh hãi, không thốt nên lời. Cô chỉ có thể nhìn vào đôi mắt tràn ngập hận thù của Chu Yên Nhiên và tự hỏi liệu mình có còn cơ hội thoát khỏi cơn ác mộng này hay không.

Trong lúc đó, cô không biết rằng Mặc Cận Ngôn đang băng qua những tán cây, lao đến với tất cả tốc độ, quyết không để cho bất kỳ ai làm tổn thương người con gái anh yêu thương nhất.

Tử Hạ nhắm chặt mắt lại, dù sống lại kiếp thứ hai nhưng cô vẫn không thoát khỏi số phận. Cô lại phải bỏ mạng trước cái gọi là thù hận, cứ xoay vòng như thế, không thể nào thoát ra được!