[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 90: Chân Thành Đổi Lấy Sự Căm Thù




Tô Tử Yên đứng lặng ở một góc, ánh mắt chứa đầy sự thỏa mãn độc ác khi nhìn Tô Tử Hạ. Bộ dạng của Tử Hạ giờ đây không còn vẻ kiêu hãnh, mạnh mẽ như thường ngày mà chỉ còn là một dáng vẻ nhếch nhác, yếu đuối. Tô Tử Yên không thể giấu nổi nụ cười ngạo nghễ nở trên môi, trong lòng hả hê với sự suy sụp của người chị từng được xem là hoàn hảo đến mức cô luôn khao khát vượt qua.

Cô ta nhếch miệng cười lạnh, giọng nói vừa mang tính chế giểu vừa thấm đầy sự căm hờn:

"Cô không ngờ mình lại có ngày này đúng không?"

Tô Tử Hạ từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn giữ ánh nhìn cứng rắn. Ánh mắt cô kiên định, không hề tỏ ra sợ hãi trước kẻ đối diện. Nhìn sâu vào đôi mắt thâm độc của Tô Tử Yên, Tử Hạ nhẹ nhàng thốt lên, chất giọng mượt mà nhưng mang theo chút gì đó xa xăm, tiếc nuối:

"Tô Tử Yên, từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ tôi đối xử tệ bạc với cô chưa? Tôi yêu thương cô như một người em ruột thịt, thế mà cô lại đối xử với tôi như vậy. Lòng dạ của cô thật sự độc ác đến mức này sao?"

Những lời của Tử Hạ như gió thoảng qua tai Tô Tử Yên. Cô ta cười khẩy, nụ cười lạnh lẽo như thể lời nói của Tử Hạ chỉ là một trò cười đối với cô. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt cô ta chợt lạc đi, thoáng hiện lên vài dòng ký ức mơ hồ nhưng đầy cay đắng, đan xen cảm giác tủi thân và căm phẫn. Từng ký ức cũ, những ngày tháng không ai chú ý đến cô ta, cứ hiện lên như những vết thương lòng đã từ lâu khắc sâu vào tâm trí.

"Đúng!"

Cô ta bật cười, giọng nói như lưỡi dao sắc lạnh, mang theo sự trào phúng chua chát.

"Cô yêu thương tôi, thậm chí có lúc tôi đã xem cô như chị ruột của mình."

Tô Tử Hạ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt vẫn không hề dao động. Cô cố tìm hiểu sâu hơn trong đôi mắt của Tô Tử Yên, cố gắng lý giải lý do tại sao một người từng thân thiết với mình lại có thể trở nên căm hận đến vậy. Tử Hạ khẽ hỏi, giọng cô trầm xuống, như một tiếng thở dài mệt mỏi:

"Vậy thì tại sao?"

Tô Tử Yên cười nhạt, tiến thêm một bước, đôi mắt đanh lại, hằn lên vẻ căm phần sâu đậm. Cô ta tiến đến gần Tử Hạ, đưa tay nắm lấy chiếc cằm mảnh mai của Tử Hạ, ngón tay siết chặt đến mức làm cho Tử Hạ khẽ nhăn mặt.

Từng lời nói của Tô Tử Yên thốt ra đều chứa đựng sự thù hằn, xen lẫn với cảm giác uất ức đã đè nén quá lâu:



"Cô yêu tôi sao? Cô yêu tôi bằng cách cướp đi tất cả của tôi sao? Tất cả mọi người đều chỉ hướng về cô, yêu thương cô! Còn tôi, tôi chỉ là cái bóng mờ nhạt, chẳng ai nhớ đến. Tô gia lúc nào cũng ưu tiên cho cô, ngay cả người đàn ông mà tôi thầm ái mộ - Mặc Cận Ngôn, cũng chỉ nhìn đến cô mà thôi! Cô cướp mất tất cả của tôi! Cô có chết đi một trăm lần cũng không thể nào bù đắp được sự tổn thương mà cô đã gây ra cho tôi, Tô Tử Hạ!"

Tô Tử Hạ nhìn sâu vào ánh mắt ngập tràn thù hận của Tô Tử Yên, cảm nhận được sự đau khổ và đố kị đang ăn mòn tâm hồn cô ta. Thế nhưng, trái với sự hằn học trong mắt Tử Yên, Tử Hạ vẫn giữ vẻ bình thản đến lạ kỳ. Cô nhìn lại Tô Tử Yên, đôi mắt trong trẻo nhưng tràn đầy sự kiên định. Giọng cô điềm tĩnh, nhẹ nhàng nhưng thấm đượm sự cứng rắn:

"Cái gì là cướp, cái gì là yêu, cô có thực sự hiểu không? Lòng đố kị đã khiến cô quên mất rằng tình yêu thương tôi dành cho cô là chân thành. Cô chỉ thấy những gì tôi có, nhưng cô đã bao giờ nhìn thấy những điều tôi đã trải qua hay chưa? Đố kị đã làm mờ mắt cô, làm cho cô không còn nhận ra tình cảm chân thành của tôi nữa rồi."

Từng lời nói của Tử Hạ như những nhát dao, găm sâu vào lòng Tô Tử Yên. Cô ta sững lại, ánh mắt chợt lay động, cảm giác chua xót dâng trào trong lòng. Một khoảnh khắc, trái tim cô ta như bị kìm nén, nhói đau bởi những lời chân thật của Tử Hạ. Những ký ức về khoảng thời gian Tử Hạ từng an ủi, bảo vệ mình, từng khoảnh khắc ấm áp mà họ đã chia sẻ, bỗng hiện về, khiến tâm trí cô dao động.

Tuy nhiên, sự thù hận đã ăn mòn cô quá sâu, khiến cô không thể nào chấp nhận được sự thật. Nỗi đau ngày càng chồng chất, và niềm khao khát trả thù càng mãnh liệt hơn. Tô Tử Yên thu tay lại, ngẩng mặt lên, nét mặt trở nên cứng rắn và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cô ta tự nhủ rằng mình không thể để cho lòng thương hại làm lung lay ý chí. Đôi mắt cô lại trở nên sắc bén, mang đầy sự độc ác, hướng thẳng về phía Tử Hạ như muốn thiêu rụi cô:

"Tình yêu thương? Đừng có mà nói những lời đạo đức giả với tôi. Tất cả những gì cô có, tôi cũng từng khao khát, nhưng chẳng bao giờ tôi có được. Cô không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi đâu, Tô Tử Hạ!"'

Tử Hạ nhìn Tô Tử Yên, lòng cô thoáng chút đau đớn khi thấy người từng thân thiết với mình lại chìm đắm trong lòng thù hận đến mức không thể cứu vãn. Nhưng cô không hề trách Tô Tử Yên, cũng không muốn chứng minh sự vô tội của mình. Cô hiểu rằng đố kị đã khiến Tô Tử Yên mù quáng, và không có gì có thể thay đổi suy nghĩ của cô

ta nนีa.

Đối diện với ánh mắt tràn đầy thù hận ấy, Tô Tử Hạ chỉ khẽ thở dài. Trong lòng, cô biết rằng đây là lúc phải buông bỏ, không còn cố gắng níu kéo tình cảm đã không còn. Cô bình thản nhìn Tô Tử Yên, đôi mắt toát lên sự bao dung, như thể cô sẵn sàng chấp nhận mọi điều Tô Tử Yên đã và sẽ làm.

"Đố kị có thể thiêu rụi tất cả, Tử Yên. Cô sẽ mãi chìm trong nỗi đau nếu không thể buông bỏ thù hận. Tôi không hề mong cô hiểu, nhưng tôi mong cô sẽ tìm được con đường của riêng mình, một con đường không phải được xây bằng sự hận thù và đố kị"

Câu nói của Tử Hạ vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một làn gió nhẹ lướt qua, nhưng lại khiến Tô Tử Yên phải khựng lại một lần nữa. Cô ta đứng lặng, nhìn Tử Hạ đầy phức tạp, rồi quay đi, bước đi trong im lặng, bỏ lại phía sau bóng dáng mảnh mai nhưng đầy kiên cường của Tử Hạ. Dường như, câu nói của Tử Hạ đã để lại một dấu ấn trong lòng cô, một dấu ấn mà dù cô có cố gắng xóa nhòa đến đâu, vẫn không thể hoàn toàn lãng quên.

"Dừng lại đi Tô Tử Yên! Trước khi quá muộn!"