[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 82: Cuộc Sống Yên Bình Ngắn Ngủi




Một tuần trôi qua trong tĩnh lặng, nhưng đối với Mặc Cận Ngôn, đó là một tuần đầy ắp công việc. Do mải lo lắng và chăm sóc Tô Tử Hạ, anh đã gác lại không ít việc ở RCE.

Giờ đây, anh phải trả giá bằng những ngày làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tận khuya, để hoàn tất những hồ sơ chất đống.

Suốt tuần này, Mặc Cận Ngôn thường trở về nhà khi đêm đã khuya, gần như chỉ có vài tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi trước khi lại ra khỏi nhà từ sáng sớm. Dù anh không nói, nhưng Tô Tử Hạ hiểu rằng anh đang gồng mình để bù đắp khoảng thời gian đã dành cho cô.

Cô nhớ anh, nhưng không dám hối thúc, cũng chẳng dám nói ra nỗi lòng của mình. Cô hiểu rằng người đàn ông ấy, dù là một CEO lạnh lùng, vẫn sẵn sàng hy sinh cho cô nhiều đến nhường nào.

Sáng hôm ấy, Tô Tử Hạ dành thời gian chăm sóc khu vườn rau nhỏ của mình, nơi cô có thể tìm thấy chút bình yên giữa bộn bề cuộc sống.

Từng luống rau xanh mơn mởn, dưới ánh nắng sớm, khiến lòng cô cảm thấy thư thái. Đang nhổ cỏ và tỉa lá, điện thoại trong túi áo reo lên, màn hình hiện tên Mặc Cận Ngôn. Ngạc nhiên, cô vội vã nhấc máy, giọng anh lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai.

“Em... sao không đến thăm anh? Cả tuần nay em chỉ ghé qua vỏn vẹn được một giờ hai mươi ba phút vào ngày thứ tư!”

Giọng anh trách móc, nhưng lại khiến Tô Tử Hạ mỉm cười. Đằng sau cái vẻ lạnh lùng ấy, cô nhận ra sự nhớ nhung của anh, và điều đó làm cô thấy ấm áp. Cô không kìm được tiếng cười khẽ.

"Em không muốn làm phiền anh làm việc"

Tô Tử Hạ trả lời bằng giọng thản nhiên.

“Tối anh về sớm?” - Mặc Cận Ngôn âm trầm nói tiếp.

“Anh xong việc rồi sao?” – Cô hỏi, mong muốn nghe câu trả lời từ anh. Nhưng giọng anh lại thấp thoáng chút đùa cợt.

“Chưa!”

Lời đáp ngắn gọn của anh khiến cô càng thêm tò mò. Cô cười thầm, không giấu nổi sự tinh nghịch.



“Vậy... em có thể hiểu rằng Mặc Tổng đang nhớ em nên mới định về sớm phải không?”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Khoảnh khắc đó như kéo dài mãi, cô gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình. Cuối cùng giọng anh trầm ấm vang lên, đầy dịu dàng.

“Em cứ nghĩ vậy cũng được.”

Chỉ vài chữ đơn giản, tuy nhạt nhẽo nhưng làm trái tim Tô Tử Hạ rung động. Người đàn ông ấy, lúc nào cũng lạnh lùng và thờ ơ, lại có thể nói ra những lời khiến cô cảm thấy an lòng đến lạ.

Đối với cô, cái vẻ lạnh lùng của anh không còn quan trọng, bởi những cử chỉ nhỏ nhặt như thế này mới là thứ thực sự làm cô cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho cô.

Kết thúc cuộc gọi, Tô Tử Hạ vẫn còn ngẩn ngơ, đôi má ửng hồng. Cô nhận ra rằng, trong trái tim mình, hình ảnh Mặc Cận Ngôn ngày càng trở nên rõ nét hơn.

Anh không phải là người đàn ông hoàn hảo về mặt tình cảm, nhưng với cô,

anh luôn là người đặc biệt. Cô thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh, sẵn sàng chịu đựng mọi điều chỉ để mang đến cho cô sự bình yên.

Tối hôm đó, khi Mặc Cận Ngôn về đến nhà, trời đã sẩm tối. Cô vội vàng ra đón anh, mang theo một ly trà nóng để giúp anh xua tan mệt mỏi. Anh nhận lấy ly trà từ tay cô, ánh mắt đầy trìu mến.

Họ ngồi bên nhau trong im lặng, nhưng không hề cảm thấy xa cách. Cả hai cùng thưởng thức khoảnh khắc bình yên, hiểu rằng chỉ cần có nhau là đủ.

Tô Tử Hạ không cần những lời hoa mỹ, những món quà đắt tiền. Cô chỉ cần người đàn ông này, người đã chọn ở bên cô dù cuộc sống của anh bận rộn và đầy áp lực. Đối với cô, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, nghe giọng anh, và biết rằng anh luôn nghĩ đến cô, là điều hạnh phúc nhất trên đời.

Những ngày tháng bên Mặc Cận Ngôn, Tô Tử Hạ đã học được cách trân trọng những điều giản đơn. Cô không cần gì hơn ngoài sự hiện diện của anh, không mơ ước gì ngoài việc có anh bên cạnh, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngui.

Và cô biết, dù anh không nói ra, nhưng trong ánh mắt anh có tình yêu, một tình yêu chân thành và mãnh liệt mà anh luôn dành cho cô. Cô mỉm cười, biết rằng mình đã tìm thấy nơi mình thuộc về.