[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 73: Thừa Nước Đục Thả Câu




Giang Quân dẹp những hiềm khích sang bên tiến đến chỗ Sở Thiên Minh. Người đàn ông tài giỏi cao ngạo mà cô từng thấy cũng có dáng vẻ đáng thương đến như vậy.

- Cầm lấy.

Sở Thiên Minh nhìn vào bàn tay trắng nõn nà đang cầm một ly cà phê nóng đưa đến trước mặt anh. Anh thu chân lại, ngồi thẳng lưng lên, nhìn Giang Quân, chỉ nhìn không chớp mắt, không phản ứng lại gì cả.

- Tay tôi sắp bỏng mất rồi này.

Giang Quân có chút ngượng mà hối thúc anh, cho dù là cô căm ghét anh nhưng vẫn không thể phủ nhận độ đẹp trai của tên chó chết này. Dù sao cũng là crush ba năm đại học của cô, tâm tình cũng có chút xao động.

Sở Thiên Minh nhích sang bên, đưa tay vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình tỏ ý muốn Giang Quân ngồi xuống. Vì thấy tâm trạng anh đang không ổn định nên cô đành thôi vậy, nghe theo anh ta. Giang Quân ngồi xuống, đưa ly cà phê đến trước mặt anh lần nữa.

- Này! Cho anh.

Sở Thiên Minh cầm lấy, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Vị đắng lan từ đầu lưỡi từ từ trôi xuống dạ dày.

Tôi thấy em thường xuyên uống cà phê, không tốt đâu đấy!Anh còn tâm trạng để lo cho tôi à, lo chuyện của mình trước đi.

Lượng caffeine an toàn dùng hàng ngày không nên vượt quá 400mg. Một tách hoặc gói cà phê thông thường có khoảng 70 đến 100mg caffeine, một người trưởng thành khỏe mạnh như em không nên uống quá 4 đến 5 tách mỗi ngày. Vậy mà anh thấy mỗi ngày em uống ít nhất hai ly size lớn, không tốt cho sức khoẻ đâu, là một bác sĩ em phải hiều rõ điều này chứ!Giang Quân nhìn anh bằng ánh mắt bất mãn, cái tên này bị bệnh bác sĩ giai đoạn cuối à. Cái gì cũng mang y học vào nói chuyện được. Cô tự biết mình có chừng mực không cần anh phải bận tâm, cô chống tay đứng dậy.

- Vốn dĩ muốn ngồi đây an ủi anh, nhưng tôi thấy là anh không bất ổn đến mức đó, tôi quay trở về làm việc đây.



Sở Thiên Minh vội vàng níu lấy cổ tay Giang Quân lại. Dùng lực kéo mạnh khiến cô mất thăng bằng mà té nhào vào lòng anh. Tay anh cũng vô thức ôm chầm lấy thân hình mảnh khảnh của cô. Mắt chạm mắt, khoảng cách chỉ còn ba xăng ti mét nữa là môi chạm lấy môi rồi.

Lồng ngực Sở Thiên Minh bắt đầu co lại, nhịp tim bắt đầu nhanh dần. Dường như anh không còn kiểm soát nổi chúng nữa. Gương mặt anh đẹp như tượng, đường nét cô xinh như hoa. Không biết từ giây thứ mấy mà hai nhịp tim ấy cùng nhau run lên cùng nhau.

"Chát!!"

Âm thanh vang dội cả hành lang vắng người, Giang Quân vội vàng ngồi dậy nhìn Sở Thiên Minh đang còn ngẩn ngo ngồi đó.

- Cái tên biến thái nhà anh, có lòng đến an ủi anh mà lại đánh lén tôi, mưu hèn kế bẩn!!!

Giang Quân quay lưng bỏ đi, trong lòng hậm hực như muốn nổ tung. Sáu năm rồi, đã lâu như vậy rồi mà, cái cảm giác ấy là sao? Cái thứ cảm giác hồi hợp mỗi khi đến gần anh ta vào sáu năm trước vì sao lại trở lại rồi!!

Sở Thiên Minh vẫn ngồi đó, tay cầm cốc cà phê còn ấm của Giang Quân đưa cho mình. Vốn dĩ anh chỉ muốn yên tĩnh một mình. Anh đã quen rồi, mỗi lần khi anh thất bại trong một ca phẫu thuật nào đó anh sẽ tìm một nơi vắng vẻ để định tâm lại.

Nhưng lần này thì khác, có cô ấy ngồi cạnh. Ngụm cà phê cứ như liều thuốc tâm lí mà làm cho anh trở nên thoải mái hơn, bình tâm hơn.

Và cái vẻ mặt anh nhìn thấy, đôi mắt long lanh, ánh hồng ửng lên rất rõ ràng trên đôi gò má mịn màng của cô. Rõ ràng là đang xấu hổ! Rõ ràng là em vẫn còn động lòng với anh, vậy mà cứ cứng miệng là không còn cảm giác gì.

Cứ chờ xem, anh sẽ khiến em phải tự mở miệng nói yêu anh thêm một lần nữa.