[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 67: Âm Mưu Mới




Quay về ngày hôm trước, Sở Thiên Minh nhìn vào đồng hồ trên tay, anh chỉnh lại vạt áo blouse, vuốt nhẹ tóc mái.

Tiếng mở cửa vang lên. Một bác sĩ nữ với thân hình thanh thoát bước vào.

Chỉ một giây đầu tiên khi vừa nhìn thấy Sở Thiên Minh thì cô đã hoảng hốt không tin vào mắt mình.

Sao anh lại ở đây?Tại sao anh lại không thể ở đây?Giang Quân mở tròn mắt nhìn Sở Thiên Minh, cái tên thối tha này rốt cuộc cô phải làm gì mới không nhìn thấy mặt hắn nữa đây.

Cô đã phải rất nổ lực để có thể vào được bệnh viện GS, nhưng lại không ngờ là viện trưởng chính là tên mà cô căm thù nhất. Giang Quân đã phải sống dở chết dở trong mấy năm qua nhồi nhét kiến thức đến sắp vỡ tung đã đầu. Vượt qua mấy nghìn ứng cử viên lọt vào top năm mà bệnh viện lựa chọn làm nhân viên chính thức. Đơn giản vì vào được đầu lương rất cao, con đường thăng tiếng rộng mở.

Nhưng vừa mới ngày đầu tiên đã gặp tên ác ma này, thật là ông trời rất biết trêu ngươi mình mà.

- Không ngờ anh Sở lại là viện trưởng GS đấy.

Sở Thiên Minh lên vẻ cao ngạo nhìn cô, cái dáng vẻ mảnh mai rụt rè của cô gái nói yêu anh sáu năm trước đã biến mất. Bây giờ trước mặt anh đã là một nữ bác sĩ thanh cao đang nhìn anh bằng đôi mắt rực lửa.

Em vẫn còn bất mãn anh đúng không?Tôi chỉ muốn nhai đầu anh ngay cái lúc vừa bước vào buổi tiệc hôm ấy, và anh đừng có mà gửi hoa đến nhà tôi nữa!Giang Quân ấm ức vừa nói vừa nhìn anh lăm lăm. Nhưng cô cố nén ngữ điệu giận dữ lại, dù sao anh là viện trưởng. Nếu như cô làm gì quá đáng có thể mất đi công việc mà bản thân ao ước bấy lâu nay.

Chuyện sáu năm trước....Anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa, tất cả đã qua rồi.Em không muốn nghe anh giải thích sao?Không cần! Tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, sống một cuộc sống bình yên thôi thưa viện trưởng SởSở Thiên Minh có chút hụt hẫng, cũng đúng thôi, mình đáng bị như vậy. Đâu có ai lại chờ đợi một tên mất tích suốt sáu năm chỉ để nghe một câu trả lời từ anh ta thôi chứ. Bây giờ mới biết trân trọng cô ấy liệu có kịp không đây.

Nếu không phải vì công việc thì xin phép, tôi không muốn làm mất thời gian của viện trưởng.Khoan đã!!

Sở Thiên Minh nhìn bóng lưng vừa quay đi của Giang quân, ánh mắt chàng trai trở nên kiên định.

- Nếu em vẫn còn độc thân, thì anh vẫn còn cơ hội đúng chứ!?

Giang Quân sẫm mặt, khoé môi cô nhếch lên một nụ cười khinh. Cảm giác ghét bỏ dâng trào, chỉ muốn tát cho tên mặt dày này một phát thật đau. Làm cho cô đau khổ suốt mấy năm qua hắn vẫn chưa thấy thoã mãn hay sao? Bây giờ lại định đùa giỡn với tình cảm của cô đến bao giờ nữa. Chỉ trả lời Sở Thiên Minh bằng giọng điệu chán ghét.



- Chúc may mắn.

Phía bên Cẩm Viên.

Tô Tử Hạ đang trở mình dậy sau giấc ngủ trưa. Chuông điện thoại chợt vang lên inh ỏi khiến cô không thể năm yên thêm lát nữa. Cô vươn tay với lấy.

Là Tô Tử Yên!!

Cô ta còn gọi cho mình để làm gì chứ? Chẳng lẽ bị cảnh cáo rồi mà vẫn chứng nào tật nấy, không biết xấu hổ hay sao? Cô ta định bày mưu tính kế gì nữa đây.

- Có chuyện gì?

Tô Tử Hạ tỏ vẻ ghét bỏ.

Chị à, chị còn giận em không? Chị có thể ra ngoài gặp em một tí được không?Không, chị chả có gì để nói với em cả, muốn nói gì thì nói qua điện thoại luôn đi.Là chuyện của Chu Yên Nhiên, em không hề liên quan, em thật sự không bày mưu bỏ thuốc hại chị, chị thương em nhất kia mà chị phải tin em.Từ đầu đến cuối, chị không có lời nào khăng định là em làm, nhưng mọi chuyện trong lòng em thì em tự hiếu rõ chứ.Cái giọng nói như chim hót từ đầu dây bên kia của Tô Tử Yên khiến Tử Hạ khó chịu phải dụi dụi lại tai mình. Cứ ỏng a ỏng ẹo chướng cả tai.

- Chị thương em nhất mà, tại sao em lại phải hại chị, chị giúp em giải thích với anh Cận Ngôn là em trong sạch, em không không anh ấy ..à không, anh chị hiểu lầm em như vậy được.

Tô Tử Hạ nhíu mày, nhìn vào chiếc điện thoại đang không ngừng vang lên âm thanh của Tô Tử Yên. Cô nhấn tắt máy không chút do dự.

"tút.tút"

- Khốn kiếp, Tô Tử Hạ! Cô thật sự chọc điên tôi rồi, cứ chờ đó đi lần này tôi nhất định không để cô còn cơ hội sống

tro ve nua!