[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 59: Phải gọi một tiếng anh rể!




Trước cổng Tô Gia.

Một căm biệt thự tráng lệ, sa hoa ánh nhìn. Vẫn là hình ảnh quen thuộc trong tâm trí nhưng sao Tử Hạ lại không hề cảm thấy thân quen như xưa, chỉ còn lại cảm giác xa lạ khó tả. Có lẽ ngôi nhà này đã không còn là gia đình của cô từ rất lâu rồi, thật đáng buồn!

Đáng lí ra Tô Tử Hạ có thể quay gót đi không cần thứ gì, chỉ cần ở cạnh Mặc Cận Ngôn thì khối gia sản của Tô Gia chẳng còn quan trọng. Chỉ là cô không cam tâm nhìn mẹ con Tô Tử Yên từng bước từng bước một hủy hoại, dù cho có là một khối tiền nhỏ cũng không để cho họ toại nguyện.

Trả thù một cách quang minh chính đại, tống cổ hai mẹ con họ ra khỏi Tô Gia, để chúng phải sống chui sống nhủi, phải nếm vị đau đớn cho đến cuối đời. Như vậy có phải là đã quá dễ dãi với họ rồi hay không?

Tô Tử Hạ này có thể chấp nhận số phận đau thương, nhưng không thể nào tha thứ cho kẻ khiến số phận của mình trở nên đau thương!

Huống hồ bây giờ cô không chỉ có một mình, cô còn có Mặc Cận Ngôn, người đàn ông cô đã từng nhất quyết ly hôn, chết cũng không chấp nhận. Ây vậy mà bây giờ anh lại làm chỗ dựa duy nhất, là động lực của cô. Tô Tử Hạ nhìn anh, nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời đầy sát khí bên cạnh. Chiều cao cả hai chênh lệch khá xa cho nên mỗi lần nhìn anh là Tử Hạ phải ngước mỏi cả cổ. Cũng do vậy mỗi lần cô nhìn lén mình đều bị anh phát hiện.

"Em không định vào sao?" - Mặc Cận Ngôn xoay lại nhìn cô.

"À... vâng" - Cô hấp tấp chạy theo.

Tô Tử Hạ! Những điều mày đang làm liệu có đúng hay không? Trả thù và anh ấy thì đâu mới là mục đích chính của mày? Nếu sau khi trả thù liệu Mặc Cận Ngôn có nghĩ mình là một người phụ nữ tàn độc với người thân? Dù gì thì chuyện trọng sinh này anh ấy sẽ chịu tin mày sao, hay lại nghĩ mày là một con điên mang ra một lí do vớ vẫn để phủ lấp tội ác của bản thân.

Mặc Cận Ngôn nhìn cô vừa đi vừa thất thần, anh dừng bước níu cô lại. Đường đường là đại tiểu thư Tô Gia ấy vậy mà lại mang vẻ mặt không chút tự tin nào bước vào nhà mình như vậy. Khí thế cao ngạo trước kia của em đâu mất rồi, Tô Tử Hạ?

Đến cả anh mà cô còn dám cầm cả chối chỉa vào mặt, thì vài người nhỏ nhặt này lại làm cho cô ấy đắn đo sao?

"Em đây là hồi hộp sao? Lại có biểu cảm như vậy?"

"Không! Em chỉ nghĩ là nếu như Chu Yên Nhiên vẫn còn sống thì lúc chúng ta đến đây sẽ không chỉ đơn giản là một lời cảnh cáo đơn giản như thế này, quá dễ dàng cho họ rồi"'

Cận Ngôn nhìn cô cười nhẹ, môi anh chỉ vừa hé định trấn an cô vài câu thì một giọng nói thanh mảnh chói tai vang đến.



"Chị Tử Hạ, chị về thăm sao lại không báo trước với em..." - Tô Tử Yên vừa nói vừa ào đến.

Cách xa gần tuần nay, vẫn chưa thể thích nghi nỗi với bộ mặt giả trân của cô ta, cả tai dường như muốn quắm lại bởi thứ âm thanh khó nghe này. Lần thứ n nghĩ lại vì sao kiếp trước cô lại ngu đần tin tưởng Tô Tử Yên đến như vậy? Thật không thể hiểu nổi!

"A~Anh Cận Ngôn cũng đến đây này! Chị thật là, đến bất ngờ như vậy em vẫn chưa chuẩn bị gì cả" - Tô Tử Yên dời ánh mắt sáng rỡ sang người Mặc Cận Ngôn.

Mấy lời chí chóe quen tai, càng nghe lại càng thấy chói. Còn nói gì là chuẩn bị! Thật muốn phun vào mặt cô ta một câu: Cô định chuẩn bị mấy thứ đầm hở rúng kia rồi uốn lượn trước mặt chồng tôi hay sao?

Lúc trước khi Tô Tử Yên còn ở Cẩm Viên, không biết đã bao nhiêu lần bị Mặc Cận Ngôn đá khỏi phòng sách trong bộ dạng thiếu vải. Lúc đấy Tô Tử Hạ vẫn đăng đăng đòi ly hôn nên cũng chẳng quan tâm gì mấy, nhưng nếu là bây giờ thử xem cô có cào nát mặt ra hay không? Nghĩ lại Mặc Cận Ngôn vì những lời bênh vực Tô Tử Yên của Tử Hạ mà im lặng cho qua chuyện, không muốn làm lớn để tránh cô lại nổi giận.

"Chị, anh Cận Ngôn, chúng ta mau vào nhà đi" - Tô Tử Yên xen vào giữa lần lượt khoát tay Tử Hạ rồi cả tay của

Cận Ngôn.

Mặc Cận Ngôn cau mày ghét bỏ hất tay ra nhìn chằm chằm Tô Tử Yên, ánh mắt anh lóe lên và tia sét khiến cô ta cứng đơ mặt. Tô Tử Hạ khoái chí nhếch nhẹ khóe môi, dùng lực bóp chặt bàn tay mềm mại của Tô Tử Yên kéo lại người mình, giọng điệu cảnh cáo đầy đe dọa:

"Em lại quên mất rồi! Chị đã nói em phải gọi Cận Ngôn nhà chị là anh rể kia mà, cần chị đánh vần lại giúp không!"

- Tử Hạ găn giọng xuống.

Cận Ngôn nhà chị!

Mặc Cận Ngôn nâng ánh mắt thích thú nhìn Tô Tử Hạ, nghiêng đầu nhìn biểu cảm đầy vẻ chiếm hữu của cô, dáng vẻ hung hăng nhưng lại vô cùng đáng yêu! Cô càng phản ứng mạnh Mặc Cận Ngôn lại càng cảm thấy mình được trân trọng, càng cảm thấy mình đã được yêu rất sâu đậm.

Có lẽ bất cứ lời nói nào của Tử Hạ phát ra đều có thể dễ dàng gây sát thương đến vậy!