[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 57: Tốt nhất là đừng động vào cô ta!




Tô Tử Hạ bước vào căn phòng đầy mùi thuốc an thần, trên đất đầy những mảnh ly vừa mới bị hất vỡ.

Cô nâng tầm mắt, nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên giường, hai tay hai chân đều bị trói chặt. Nhìn mặt vào quanh cổ cô ta vẫn còn những dấu viết bầm xanh bầm đỏ, chắc đó là những vết thương hôm kia để lại. Tô Tử Hạ sững người vài giây, một chút cảm giác chua xót đối với Chu Yên Nhiên nhưng lại cảm thấy nhẹ nhỏm nhiều hơn. May mắn là lúc đó Tử Hạ còn đủ tỉnh táo để lật ngược tình thế, nếu không thì người năm trên giường lúc này có phải là cô hay không?

Tô Tử Hạ nhìn Chu Yên Nhiên, cô không biết nên hận hay nên thông cảm, dù gì thì cô ta cũng là phụ nữ, là một kẻ tai sai đáng thương. Thành ra như thế này cũng là do cô ta xui xẻo, xiu xẻo bởi vì đã làm bạn với Tô Tử Yên.

Đứng cạnh bên chiếc giường lớn, ánh mắt Tử Hạ sẫm lại như đêm đen u ám.

"Người sai khiến cô hại tôi là ai?" - Cô từ tốn hỏi.

Đầu tóc Chu Yên Nhiên rối bù, gương mặt cô đang sẫm sắc đến rợn người, từ từ di chuyển cặp đồng tử đầy uất hận đăm đăm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngời ngời khí thế của Tô Tử Hạ. Chỉ sau một giây đầu tiên nhìn thấy cô, Chu Yên Nhiên như đã phát cơn điên lên dữ dội, cô ta bắt đầu quẩy đạp uốn éo không ngừng. Do tay là chân bị trói quá chặt nên có cố đến đâu cô ta cũng không thể thoát ra, miệng không ngừng la lối, ngữ điệu như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Tử Hạ.

"Chính mày!..Mày đã khiến tao ra nông nỗi này! Mày là thứ tiện nhân không biết liêm sĩ! Thứ đàn bà ác độc! Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy!? Cuộc đời của tao! Đã bị mày phá hủy toàn bộ! Tô Tử Hạ! Con khốn! Tao phải giết chết mày!....

Chu Yên Nhiên vùng vẫy trong vô vọng, cô ta mặc kệ cơn đau nửa thân dưới đang quằn quại mà tiếp tục cựa quậy để cởi được dây trói. Cô ta muốn tóm lấy Tử Hạ đến điên, chẳng còn màng đến chuyện gì nữa.

Mấy ngày nay cô ta được điều trị, Mặc Cận Ngôn không để bất cứ ai đến gần, kể cả là cha mẹ cô ta. Lúc đi đến đây, bên ngoài sân đã gặp cha mẹ Chu Yên Nhiên thân thể nhếch nhác đứng khóc ở phía ngoài mà vẫn không được vào thăm.

Tô Tử Hạ biết trước là Chu Yên Nhiên sẽ phản ứng mạnh như thế này, nên tránh cho Cận Ngôn nghệ thấy những lời mắng chửi như thế này sẽ có chuyện không hay nên cô chỉ vào một mình. Tô Tử Hạ nhìn bộ dạng hoá điên của

Chu Yên Nhiên mà nở nụ cười chua chát, một nụ cười cảm thương cho người phụ nữ ngu ngốc. Cô cười cho chính bản thân mình, cái hình ảnh này chẳng phải rất giống cô ở kiếp trước hay sao?

Cái bộ dạng mà Tử Hạ suốt cả cuộc đời này không bao giờ muốn nhớ lại nhưng lại chẳng thể nào quên được.

Cô đưa tay dùng lực mạnh bóp lấy chiếc cằm của Chu Yên Nhiên giữ chặt trước mặt, cơ miệng Chu Yên Nhiên như bị cô định mà yên lại không thể nhúc nhích tiếp được. Tô Tử Hạ đối mắt với Chu Yên Nhiên bằng ánh mắt lạnh như băng, sát khí toát ra từ giọng nói trong trẻo của cô:

"Cô nói tôi ác độc?! Vậy nếu như không phải các người tính kế tôi trước thì cô cũng không phải đến nông nỗi này rồi đúng chứ? Tốt nhất cô nên khai ra kẻ chỉ điểm cô hại tôi, nếu vẫn muốn cứng miệng thì không chỉ là mỗi "chỗ đó" thôi đâu! Tôi sẽ khiến tất cả bộ phận trên người cô đều trở thành phế vật! Cô cảm thấy thế nào, Chu Yên Nhiên?"



Chu Yên Nhiên trợn mắt nhìn Tử Hạ có chút e dè, bị ngữ khí bức người của Tô Tử Hạ làm cho hoảng sợ vài phần mà không dám cựa quậy nữa. Cô ta im lặng không nói gì, cố tình lãng tránh ánh mắt của Tử Hạ, vẻ mặt rất lo

lang.

"....."

"Sao thế!? Khí thế vừa nãy của cô biến đâu mất rồi?" - Tử Hạ cười khẩy hỏi.

"Không ai cả, là tôi làm đấy" - Chu Yên Nhiên trả lời.

Tô Tử Hạ cảm nhận trong ánh mắt cô ta là cố tình lãng tránh câu hỏi, không muốn trả lời. Làm cô càng chắc chắc hơn là nhất định có kẻ đứng sau, lại còn là một người rất quen thuộc với Tử Hạ. Cô nhìn Chu Yên Nhiên, cô nhận thất cô ta rất không bình thường, bản thân đã thành ra bộ dạng như thế này mà vẫn muốn che dấu cho kẻ đứng

Sau.

"Là Tô Tử Yên đúng chứ? Cô càng cố bao che thì tôi lại càng dễ dàng tìm ra, cô sẵn sàng chịu mọi tội lỗi để bao che cho nó sao? Tình bạn của cô thật khiến tôi cảm thấy khâm phục!"

"Tại sao cô.....!" - Chu Yên Nhiên hoảng hốt.

Từ trước đến nay chẳng phải Tô Tử Hạ vẫn luôn yêu thương và tin tưởng Tô Tử Yên hay sao? Sao lại.....

Chu Yên Nhiên quay mặt đi, giọng nói cô ta trông rất hoảng sợ:

"Cô tốt nhất đừng động đến cô ta"

Tô Tử Hạ nhìn Chu Yên Nhiên đầy tò mò, tốt nhất là không nên động sao? Cô em gái đó ghê gớm đến mức nào nữa đây? Khiến cho người bạn thân thiết như Chu Yên Nhiên cũng phải sợ cô ta?

Đáng tiếc, Tô Tử Hạ này không những muốn động vào mà còn muốn xé xác cô ta thành trăm ngàn mảnh nữa là!