[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 47: Hôn thê của chồng và mẹ chồng đều nhằm vào cô




Thẩm Mộng Như trong lòng bắn pháo hoa, cô ta giương nhẹ đôi mắt sắc bén nhìn về phía Tô Tử Hạ, nụ cười ẩn chứa sự hả hê trên đôi môi hồng hào.

Cái vị trí Mặc phu nhân này là niềm khao khát lớn nhất kể từ khi Thẩm Mộng Như còn là một cô bé mười bốn tuổi.

Cô say mê Mặc Cận Ngôn đến chết đi sống lại nhưng chưa từng được anh liếc mắt qua. Nhưng để nói đúng hơn thì là mê mệt cái khối gia sản kết xù của Mặc gia là chính.

Nhược Dung cũng chỉ vốn dĩ giữ tròn tình nghĩa với người bạn quá cố(mẹ của Thẩm Mộng Như) cho nên cái danh hôn thê mới là của cô. Cộng thêm nét diễn hiền dịu không hề giả trân vốn có, Thẩm Mộng Như dư sức chiếm trọn cảm tình của bà.

Nhưng có nghĩ xa đến đâu cũng không ngờ Nhược Dung lại dùng đến cách này, dùng cả vật bảo của Mặc gia để làm cho Tô Tử Hạ tự thấy khó mà lui.

Mặc phu nhân chỉ có thể là Thẩm Mộng Như tôi!

Giang Quân nắm chặt lòng bàn tay níu Tử Hạ trở lại, cô mở to đôi mắt sẫm đen của mình khí thế ngời ngời tiến vài bước về trước che chắn cho Tử Hạ.

"Bà Mặc đây là có ý gì?"

Đám phóng viên lại nhốn nháo lên, cả những quan khách lớn nhỏ cũng không khỏi ngỡ ngàng với lời nói vừa rồi của Nhược Dung.

"Tại sao lại là cô Thẩm? Không phải sẽ giao cho Tô tiểu thư hay sao?"

"Chẳng lẽ cô Tô không phải là vợ thật sự của ngài Mặc"

"Có ai giải thích với tôi chuyện gì đang xảy ra được không?"

"Mau tập trung máy quay về phía này, tin này chắc chắn sẽ đốt cháy trang bìa báo ngày mai cho xem"

Giang Quân nổi giận đứng chắn trước mặt Tô Tử Hạ, dáng vẻ cứ như muốn khai khẩu ngay tại chỗ. Cô trừng ánh mắt đen láy về phía Thấm Mộng Như tiếp tục lời nói.



"Cô Thẩm đây là đang khó xử hay là rất hài lòng với danh xưng kẻ thứ ba mà Bà Mặc vừa mới phong cho mình đây"

"Làm càn" - Nhược Dung mở rộng khẩu hình, ngữ điệu nóng giận.

"Vị tiểu thư này nói năng cho cấn thận vào, vây vào tôi thì hậu quả cô không thế gánh nối đâu"

Tô Tử Hạ cười nhẹ, nhấc chân váy bước về trước kéo Giang Quân lùi lại. Cô không muốn nghĩ đến tình huống xấu hơn, chi bằng tự mình giải quyết.

"Quân Quân, cậu đừng nóng, chuyện này mình tự có cách"

Giang Quân cũng chẳng muốn so đo, chỉ là tính khí hơi nóng nảy. Lúc nào cũng vậy, dù có biết thừa là Tử Hạ giải quyết được nhưng lúc nào cô cũng ra mặt bênh vực đầu tiên. Tìm được một người bạn như thế này thì thật là may

man.

Tô Tử Hạ bước lên sân khấu, đi lướt qua cô trợ lí đang nghiêm người cẩn thận nâng sợi dây cổ tinh xảo đang lấp lánh(vật bảo) không thèm nhìn. Cô đứng lại trước mặt Nhược Dung mỉm cười hòà nhã.

"Để không chấp nhận tôi, bá mẫu sẵn sàng dâng cả Mặc gia đi sao"

Nhược Dung cười khẩy.

"Tô tiểu thư chắn hẳn vẫn đang không hiểu tình thế của mình bây giờ, trong mắt tôi duy chỉ có Thẩm Mộng Như mới xứng đáng làm con dâu nhà họ Mặc"

"Làm thì cũng đã làm rồi, chỉ e là người đang không hiểu tình thế không phải tôi đâu, dù cho người có chấp nhận hay không đi nữa cũng không còn quan trọng"

Nhược Dung mở to mắt nhìn Tử Hạ mà có chút bất ngờ, so với buổi gặp mặt hôm trước thì cách ăn nói hoàn toàn khác, vừa sắc bén vừa không nế mặt.

Lời nói của bà như lệnh trời chưa ai dám phản biện cho dù đúng hay sai. Cả Mặc gia trên dưới đều phải cúi người khi gặp bà từ phía xa, ấy vậy mà một Tô Tử Hạ nhỏ bé lại dám ăn nói thẳng thừng không kiêng dè như vậy.



Thẩm Mộng Như nắm lấy vai Tử Hạ kéo lại trước mặt mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp lộ ra đường nét giận dữ nhưng vẫn cố kìm.

"Tô Tử Hạ, cô nên nhìn lại mình đi, lại dám ăn nói với bá mẫu như vậy, ở đây đông khách như vậy cô muốn bêu xấu bà ấy, muốn tạt vết nhớ lên Mặc gia hay sao?"

Nhìn thái độ lanh lảnh giả tạo của Thẩm Mộng Như mà Tử Hạ trong lòng thấy khâm phục, nét diễn còn tốt hơn cả

Tô Tử Yên.

Tử Hạ đưa tay sờ vào đôi má mịn màng của Thấm Mộng Như mà khẽ nhếch môi.

"Tôi nên nhìn lại mình sao? Hay là cô nên tự đánh giá lại mình trước đi, mặt mũi thì rất xinh đẹp nhưng phẩm chất lại khó đoán như vậy"

Thẩm Mộng Như nắm chặt lấy tay Tử Hạ gạt ra, cô ta đi thẳng về phía khán đài không ngoảng đầu lại. Nhược Dung đứng bên cạnh đã nổi giận sắp không kềm nổi, cứ nghĩ kế hoạch suôn sẻ, Tô Tử Hạ sẽ cắn răng đeo lên cho

Thẩm Mộng Như. Ai mà ngờ tới cái danh của bà trong mắt Tô Tử Hạ vẫn chưa đáng sợ tới mức phải làm tất cả để bà ta không phật ý.

"Cô Tô đây lời lẽ có vẻ nghe khó lọt tai nhỉ, tôi rất tò mò vì lí do gì con trai tôi lại chọn một người vợ chẳng ra gì như thế này đây"

"Tôi....”

Tô Tử Hạ chỉ vừa cất lên một chữ thì vai cô đã bị Thẩm Mộng Như kéo mạnh lại, cô ta cầm một ly rượu vang đỏ tạt thẳng vào mặt Tử Hạ. Gương mặt trắng mịn đã pha lẫn màu đỏ của rượu, dần dần chảy dài xuống váy.

"Nhận lấy Tô Tử Hạ! Cô không có tư cách đứng cạnh Mặc Cận Ngôn"

Lúc Tử Hạ vẫn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói sắc lạnh, âm thanh trầm khàn mang ngữ khí đáng sợ run người xuyên từ cửa chính vang ra khắp khán phòng.

"Vậy cô nói xem, ngoài Tô Tử Hạ thì ai mới là người đủ tư cách"