[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 37: Em có biết mình đang làm gì không!?




Tô Tử Hạ cắn môi, ánh mắt cau có nhìn anh tức tối, nhưng rồi cũng áp má vào ngực anh mà mà im không dám cựa quậy nữa.

Mặc Cận Ngôn bước ra từ cửa thang máy, các khách mời đến tiệc Tô Tử Yên vẫn còn đầy đủ, đang nháo lên không biết có chuyện gì mà lại bị giữ lại tới giờ này.

Cửa thang máy chỉ vừa hé ra vài xăng ti mét, Mặc Cận Ngôn đã gằng giọng nói hung tợn đầy ngữ khí lạnh thấu xương vang lên cả khán phòng:

- Tất cả quay lưng lại hết cho tôi !! Ai dám nhìn tôi móc mắt người đó !!

Tất cả chưa kịp nhìn đến cửa thang máy đã theo hoán tính sợ sệt mà quay phắt người lại, không dám xoay đầu lung tung. Bởi họ nhận ra giọng nói ấy là của Mặc Cận Ngôn, đầu đuôi không hiểu nhưng cứ làm theo trước để bảo toàn tính mạng cái đã.

Tô Tử Yên bị hai ba người thân to cao giữ chân ở đó, có lén liếc mắt nhìn, thấy Tô Tử Hạ đang được anh bế trong tay, cả người bị quấn bởi chiếc khăn nhung lớn. Bên dưới còn bị lộ ra một phần đuôi váy đã bị xé rách, môi trái cô ta nhẹ nhếch lên.

Nhưng lập tức vài giây sau đôi tay Tô Tử Yên đã siết chặt lại, đáng lẽ là Mặc Cận Ngôn sẽ tức giận mà bỏ mặt rồi ly hôn sau khi chứng kiến cô ta lên giường một lúc sáu tên đàn ông.

Vậy mà bây giờ Cận Ngôn còn ôm Tô Tử Hạ trong lòng, còn mang cô đi. Ánh mắt Tô Tử Yên sắc lên, căm hận, hai bề răng đánh vào nhau ken két oán hận.

Mặc Cận Ngôn bước tới cửa thì khựng lại, ra hiệu gọi Tần Thiệu Đình chạy đến.

Luồng khí lạnh buốt trên người anh lan ra xung quanh. Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn tất cả tấm lưng cao thấp sau mình mà mắt ánh lên tia lửa như muốn thiêu đốt tất cả, ngữ điệu trầm khàn kinh sợ đến sởn cả gai óc :

Tần Thiệu Đình, cậu điều tra từng người một, ai không liên can thì cho họ về, còn tất cả những kẻ có nhúng tay vào thì cậu biết xử lí thế nào rồi đấy!!Dạ rõ, thưa ngài Mặc!!Mặc Cận Ngôn đặt Tô Tử Hạ lên ghế bên cạnh, thắt chặt dây an toàn lại rồi lái xe đi. Anh vừa nhìn phía trước vừa phải ngó qua cô gái đang không ngừng uốn éo bên cạnh.



Tô Tử Hạ chịu đựng đã rất lâu, thân thể như có dòng điện chạy qua khắp người tê dại từng thớ thịt. Nhiệt độ cứ nóng hừng hực cả người, như có kim đâm vào da thịt vừa ngứa vừa đau.

Mặc Cận Ngôn cau mày, nhất định là Tô Tử Hạ đã bị trúng thuốc liều mạnh nên mới phát tác lâu như vậy. Bởi bình thường chỉ sau ba đến bốn tiếng chịu đựng là thuốc đã hết tác dụng.

Anh vừa lái xe, ánh mắt nhìn về phía trước giọng nói hờ hững:

- Về đến Cẩm Viên anh gọi bác sĩ cho em!

Tô Tử Hạ bật đầu lên, mặt mày nhăn nhó nhìn anh :

- Anh... nói cái...gì!!

Tuy không được tỉnh táo nhưng Tô Tử Hạ nghe rõ từng chữ một, cô kích động nhìn chằm chằm anh rồi với tay tháo dây an toàn ra, trườn qua ghế lái ngồi lên đùi anh.

Mặc Cận Ngôn phanh gấp lại, nhấc Tử Hạ lên đặt về chỗ cũ:

Em không ngoan ngoãn được à!Em không cần bác sĩ!!Mặc Cận Ngôn trầm tư nhìn cô một hồi lâu, cài lại dây an toàn rồi buông đại một câu:

- Vết thương trên người em cần xử lí gấp, mau về thôi!!



Chưa đầy hai mươi phút sau đã về đến Cẩm Viên, anh bế cô chạy thẳng lên phòng. Đặt cô xuống giường rồi đem đến một chậu nước ấm, lau những vết bẩn trên người Tử Hạ, nhẹ nhàng lau sạch máu trên miệng vết thương ở hai bàn tay.

Tô Tử Hạ chẳng chịu yên, cô cứ ghì chặt vào người anh mà mấp máp, phà hơi thở nóng ran vào tai anh, đôi tay còn lần mò cởi cúc áo sơ mi của anh.

Mặc Cận Ngôn vẫn mặc cho Tô Tử Hạ muốn làm gì thì làm, tiếp tục lau người cho cô, thoa thuốc lên những vết bầm khắp người cô.

Đến khi cúc áo của anh được tháo hết, lộ rõ cơ ngực săn chắc cùng với cơ bụng đầy múi đẹp mê người. Tô Tử Hạ tuột áo sơ mi anh xuống đến nữa lưng thì bị anh cản lại, giọng nói trầm khàn:

- Em có biết mình đang làm gì không?!

Tô Tử Hạ đưa ánh mắt lờ đờ đầy khiêu gợi nhìn dôi mày đang cau chặt lại của anh, áp bàn tay nhỏ của mình lên má anh, ngón tay cái chạm vào bờ môi mềm mịn mà lành lạnh, kiên định đáp:

- Em biết rất rõ!!

Ánh mắt Mặc Cận Ngôn loé lên ý cười ấm áp, cầm lấy chiếc eo thon thả đẩy ra, áp mặt mình vào đôi má đang nóng hừng của Tô Tử Hạ:

- Vậy em nói xem anh là ai!!?

Tô Tử Hạ khẽ cười nhẹ, cả người cô đã nóng sắp đến giới hạn cuối cùng. Cô đẩy anh bật ngửa xuống giường, bò trườn lên người anh, hai tay chống xuống bên vai anh, tư thế đầy chủ động. Đáp lại câu hỏi của anh, giọng cô run lên thốt ra từng chữ một:

- Mặc....Cận.Ngôn!