[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 141: Mất Tích




Tần Thiệu Đình sải bước dọc theo dãy hành lang rộng lớn, ánh đèn mờ ảo soi tỏ từng mảng bóng tối trên những bức tường lạnh lẽo của khách sạn.

Bước chân anh trầm tĩnh, tựa như đang dạo chơi một cách vô tâm, nhưng đôi mắt sắc bén của anh không bao giờ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Đột nhiên, từ một góc khuất, Tần Thiệu Đình dừng lại. Phía trước anh, một nhóm người mặc đồ đen, rõ ràng là thuộc hạ của Lâm Chấn, đang lén lút kéo một cô gái vào căn phòng cuối hành lang.

Cô gái vùng vẫy yếu ớt, nhưng không một tiếng kêu thoát ra từ đôi môi của cô, như thể cô đã bị khống chế hoàn toàn.

Ánh mắt Tần Thiệu Đình khẽ tối lại, lòng anh gợn lên chút khó chịu. Anh từng nghe danh tiếng của Lâm Chấn - một kẻ nổi tiếng tàn nhẫn trong thể giới ngẩm, không có chuyện gì hắn không dám làm.

Việc bắt giữ phụ nữ để thỏa mãn những thú vui bệnh hoạn của hắn cũng không phải là điều lạ lẫm gì. Tần Thiệu Đình đứng yên trong vài giầy, quan sát tình huống một cách kỹ lưỡng. Bản năng muốn xen vào trổi dậy trong anh, nhưng rồi anh nhanh chóng dập tắt nó.

"Không nên dính dáng đến chuyện của bọn nhà giàu này thì hơn, thôi kệ đi"

Anh lẩm bẩm, đôi lông mày cau lại trong thoáng chốc rồi giãn ra. Anh quyết định quay lưng, để lại tất cả sau lưng mình, tiếp tục con đường đến phòng của Mặc Cận Ngôn.

Thang máy đóng lại ngay khi anh bước vào, ngăn cách Tần Thiệu Đình với cảnh tượng vừa rồi. Không khí trong thang máy yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của động cơ chuyển động lên tầng trên.

Anh không muốn nghĩ nhiều đến việc vừa chứng kiến, mặc dù sự bất an vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh. Chỉ là một giây lưỡng lự, và rồi Tần Thiệu Đình nhanh chóng dứt bỏ những suy nghĩ không cần thiết.

Khi cửa thang máy mở ra ở tầng trên, Mặc Cận Ngôn từ đâu bất ngờ xuất hiện, hớt hải lao về phía anh. Cả thân hình cao lớn của anh toát lên vẻ lo lắng không thể che giấu, đôi mắt sắc sảo thường ngày giờ đây lại ánh lên một tia hoảng hốt hiếm hoi.

"Mặc tổng, anh đi đâu gấp vậy?"



Tần Thiệu Đình hỏi, giọng nói pha chút tò mò lẫn bối rối. Hiếm khi thấy Mặc Cận Ngôn, người luôn giữ được phong thái lạnh lùng và kiểm soát mọi thứ, lại tỏ ra gấp gáp đến thế.

"Tôi đuổi theo cô ấy"

Mặc Cận Ngôn trả lời cộc lốc, đôi mắt lạnh lùng của anh giờ chỉ còn một mảnh lo lắng sâu sắc.

Tần Thiệu Đình đứng yên, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Mặc Cận Ngôn, ánh mắt anh hiện lên vẻ hiểu biết nhưng cũng có chút mỉa mai.

Đuổi theo cô ấy ư? Chẳng lẽ Mặc Cận Ngôn lại là lôi kéo Mặc phu nhân vào phòng rồi làm gì khiến người ta sợ chạy mất ư? Nghĩ đến đó, anh không kìm được mà bật ra một nụ cười nhẹ đầy giều cợt.

Nhưng dù sự giều cợt chỉ thoáng qua, trong lòng Tần Thiệu Đình lại xuất hiện một cảm giác bất an lạ lùng.

Không thấy bóng dáng cô gái mà Mặc Cận Ngôn đang tìm kiếm đâu, họ quyết định xuống bãi đậu xe để xem xét.

Nhưng khi đến nơi, chiếc xe của Tô Tử Hạ vẫn còn đó, không có dấu hiệu nào cho thấy cô đã rời đi.

Mặc Cận Ngôn bắt đầu có dấu hiệu lo lắng rõ rệt. Anh không phải là người thường dễ mất bình tĩnh, nhưng lúc này đây, anh gần như không thể kiểm soát được nỗi lo âu đang xâm chiếm tâm trí mình.

Cô ấy đang ở đâu? Làm thế nào mà một người lại có thể biến mất không dấu vết như vậy?

Đúng lúc ấy, Tần Thiệu Đình đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mà anh đã chứng kiến trên hành lang vài phút trước.



Một cảm giác không lành bất chợt len lỏi vào trong lòng anh.

"Mặc tổng, khi nãy, lúc tôi lên tìm anh, tôi tình cờ thấy một cô gái bị đẩy vào phòng của lão già Lâm Chấn"

Anh nói nhanh, cảm nhận được sự căng thẳng ngày càng gia tăng trong không khí.

Nghe đến cái tên Lâm Chấn, Mặc Cận Ngôn ngay lập tức quay phắt người lại, ánh mắt lạnh lẽo của anh như ngọn dao bén ngót đâm thẳng vào Tần Thiệu Đình.

Anh không nói một lời nào, chỉ bước đến và túm lấy cổ áo của Tần Thiệu Đình, giọng nói phát ra đầy giận dữ và không thể kiềm chế.

"Tại sao cậu không nói sớm hơn?!"

Mặc Cận Ngôn gắn giọng, đôi mắt anh ánh lên vẻ hốt hoảng và phẫn nộ, điều mà hiếm khi ai nhìn thấy ở người đàn ông này. Đối với Mặc Cận Ngôn, mọi thứ đều có thể được kiểm soát, trừ sự an toàn của người phụ nữ anh yêu.

Không chần chừ thêm một giầy, Mặc Cận Ngôn buồng Tần Thiệu Đình ra và chạy như gió về hướng hành lang nơi anh tin rằng Lâm Chấn đang giữ cô.

Bước chân của anh mạnh mẽ, như thể mỗi bước là một cơn bão quét qua, không gì có thể ngăn cản được anh.

Tần Thiệu Đình đứng đó trong giây lát, cảm nhận sự căng thẳng dâng tràn trong không khí. Dù bị bất ngờ bởi hành động bạo lực của Mặc Cận Ngôn, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và quyết định chạy theo.

Trong lòng anh, một suy nghĩ thoáng qua: Nếu cô gái bị Lâm Chấn bắt giữ đúng là Mặc phu nhân, thì lão già họ

Lâm đó sẽ không có một cái kết tốt đẹp.