[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
"Em điều tra anh sao?"
Giọng Mặc Cận Ngôn cất lên đầy ngạc nhiên, đôi mắt khẽ nheo lại khi nhìn thấy sự lạnh lùng thoáng qua trên gương mặt Tô Tử Hạ.
Anh không thể ngờ cô đã biết về chuyện anh từng đính hôn, chuyện mà anh chưa bao giờ nói ra, chưa một lần có ý định chia sẻ với cô. Từ lúc nào mà cô lại trở nên giỏi điều tra đến thế?
Tô Tử Hạ khẽ hừ một tiếng, đôi môi cong lên đầy khinh miệt.
"Bị nói trúng tim đen rồi sao? Đã có hôn thê, vậy còn ve vãn tôi làm gì?"
Giọng cô sắc như dao, từng câu chữ nặng nề đập vào lòng anh. Đôi mắt cô lấp lánh một tia tức giận xen lẫn sự chế nhạo, như thể Mặc Cận Ngôn là kẻ tồi tệ nhất mà cô từng gặp.
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút xao động. Gương mặt Tô Tử Hạ đang giận dữ kia, anh có thể nhìn thẩy một chút gì đó... ghen tuồng.
Dù rất nhỏ, nhưng anh không thể phủ nhận nó tồn tại. Điều này khiến anh mỉm cười, một nụ cười chua chát lẫn tự đắc.
"Em điều tra không đến nơi đến chốn rồi đem lòng thù hận anh sao?"
Mặc Cận Ngôn nói, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào cô như muốn dò xét điều gì ẩn sâu trong lòng cô. Nhưng thay vì trả lời, Tô Tử Hạ chỉ cau mày, vẻ mặt của cô rõ ràng không hiểu anh đang nói gì. Sự khó hiểu hiện rõ trên đôi mắt cô, nhưng điều đó không ngăn cô tiếp tục lời của mình.
"Dù mọi chuyện như thế nào thì chúng ta cũng đã ly hôn. Mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi!"
Cô thở hắt ra, giọng nói đầy dứt khoát. Những lời nói này như nhắc nhở cô về quá khứ đau đớn mà cô đã cố gắng vùi lấp. Nhưng càng nhắc nhở, trái tim cô lại càng đau nhói. Ba năm trước, cái ngày anh đi, dường như mọi thứ vẫn còn quá rõ ràng trong trí nhớ.
Mặc Cận Ngôn nghe thấy từ "ly hôn," gương mặt anh thoáng chốc sẫm lại, đôi mắt ánh lên một sự tức giận không dễ nhìn thấy. Anh bước lên phía trước, khoảng cách giữa họ chỉ còn là vài bước chân ngắn.
"Ly hôn?"
Anh nhắc lại, giọng anh trầm xuống, mang theo một sự giận dữ mà anh cố kìm nén. Từng bước tiến của anh khiến không gian trở nên ngột ngạt hơn, như thể không khí xung quanh đang dần đặc quánh lại.
Khi chỉ còn cách cô một tầm với, anh không ngần ngại dùng thân hình cao lớn của mình lấn át cô. Tô Tử Hạ bị đẩy lùi về phía sau, cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Trước mặt cô giờ chỉ là hình dáng áp đảo của anh, đôi mắt đen sâu thằm nhìn xoáy vào cô. Anh không cho cô cơ hội thoát ra, không để cô tránh né hay từ chối sự hiện diện của anh. Áp lực từ anh khiến cô không thể thở nổi, cô cố vùng vẫy nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích.
"Sao thế? Anh muốn ép buộc tôi sao? Muốn hạ nhục tôi, giày vò tôi đến mức này vẫn chưa đủ hay sao?"
Giọng Tô Tử Hạ vỡ òa trong tức giận, đôi mắt cô đỏ hoe như đang muốn ngăn dòng nước mắt trực trào ra. Cô cố gắng gồng mình, giữ lại chút tự tôn còn sót lại trong lòng, nhưng cảm xúc bị đè nén quá lâu khiến cô chỉ muốn bật khóc.
Cô đã tìm mọi cách để tránh xa anh, để rũ bỏ tất cả những gì liên quan đến người đàn ông này. Cô đã nghĩ rằng khoảng cách sẽ giúp cô quên đi, nhưng mỗi khi anh xuất hiện, những vết thương cũ lại bị xé toạc, để lại một nỗi đau không thể chữa lành.
Tại sao anh lại không biết điểm dừng? Tại sao cứ đeo bám cô, khiến cô không thể sống yên ổn như mong muốn?
Mặc Cận Ngôn thấy ánh mắt cô rưng rưng nước mắt, sự giận dữ trong anh dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác mềm lòng khó tả. Anh đứng đó, nhìn vào đôi mắt cô, nơi mà nối đau và sự oán hận đan xen với nhau. Có lẽ anh đã thực sự sai.
"Trong mắt em, anh luôn là người tệ đến thế sao?"
Giọng anh trẩm lằng, không còn sự lạnh lùng hay kiêu ngạo thường ngày. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy mình nhỏ bé trước cô, cảm thấy mình đã làm tổn thương cô quá nhiều.
Những lời của anh khiến Tô Tử Hạ ngừng lại, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng cô không khóc. Cô đứng im lặng, cảm xúc hỗn loạn trong lòng.