[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Bóng dáng mảnh mai của Tô Tử Hạ khuất dần trong ánh sáng mờ nhạt của buổi tiệc. Bước chân cô có phần vội vã, không hẳn vì sự hỗn loạn vừa qua mà vì không muốn kéo dài thêm khoảnh khắc chạm mặt với Mặc Cận Ngôn.
Cô không phải là người dễ lún sâu vào những tình huống khó xử, nhưng khi liên quan đến anh, mọi cảm xúc trong cô luôn trở nên phức tạp. Có lẽ, tránh mặt vẫn là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Mặc Cận Ngôn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng vốn dĩ không bao giờ thay đổi, nhưng lúc này lại ánh lên chút gì đó bất lực, một cảm giác không thuộc về con người thường trực đầy quyền lực như anh. Dõi theo bóng lưng Tô Tử Hạ, anh cảm nhận sự trống rỗng vô hình bao phủ lấy trái tim.
Muốn níu kéo nhưng lại không có cách nào. Cuối cùng, anh cũng quay đi, bước về phía sân khấu để tiếp tục điều hành buổi tiệc như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong giây lát, ánh đèn dịu nhẹ trở lại khi màn hình sân khấu sáng bừng. Bộ sưu tập thời trang mới nhất của Tập đoàn thời trang toàn cầu lần lượt được giới thiệu, từng món đồ được thiết kế tỉ mỉ và sang trọng.
Các khách mời nín thở trước vẻ đẹp tinh xảo của từng chiếc váy, bộ suit. Tiếng trầm trồ không ngớt vang lên từ phía dưới khán đài.
Đây đúng là đỉnh cao của nghệ thuật thời trang mà Mặc Cận Ngôn đã mang đến, không ai có thể phủ nhận tài năng và tầm nhìn của anh.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình diễn ra buổi tiệc, Tô Tử Hạ vẫn một mình ngồi lặng lẽ. Đôi mắt cô thỉnh thoảng lướt qua dàn khách mời, nhưng không tìm thấy một gương mặt quen thuộc nào khác.
Cô biết mình là nữ khách duy nhất có mặt tại đây, điều này có vẻ như là một sự sắp đặt tinh tế, nhưng lại khiến cô cảm thấy lạc lõng.
Tử Hạ không thích những sự chú ý không cần thiết, càng không muốn mình trở thành trung tâm trong những tình huống không đáng có.
Cảm giác bức bối dần chiếm lấy tâm trí cô. Cô quyết định đứng dậy, bước nhanh về phía nhà vệ sinh nữ để có một chút không gian riêng tư, thoát khỏi những ánh nhìn xung quanh.
Đứng trước gương, Tô Tử Hạ hít một hơi thật sâu, đôi tay khẽ chỉnh lại váy áo và mái tóc. Cô cần một khoảnh khắc tĩnh lặng, một mình với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
"Biết vậy đã lôi Giang Quân đi cùng rồi."
Cô tự nhủ, nhớ đến người bạn thân thiết luôn bên cạnh mình trong những buổi tiệc xã giao thế này. Cô thở dài,
thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị quay lại với buổi tiệc.
Thể nhưng, vừa mở cửa, cô khựng lại ngay lập tức khi đối diện với một thân hình cao lớn đứng chẵn ngay trước cửa. Mặc Cận Ngôn.
Anh đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng và kiên định nhìn thẳng vào cô. Dáng vẻ anh vẫn hoàn hảo như mọi khi, nhưng sự xuất hiện của anh tại đây, ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ, khiến Tô Tử Hạ không khỏi ngạc nhiên và có chút bối rối.
Cô khẽ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt cô nheo lại, ánh lên sự hoài nghi.
"Anh làm gì ở đây?"
Mặc Cận Ngôn không trả lời ngay, anh chỉ đứng đó, không chút xê dịch. Vẻ ngoài anh toát lên một sự lạnh lùng thường thấy, nhưng hôm nay lại có chút gì đó hống hách hơn thường lệ.
"Anh đi dạo"
Anh trả lời, giọng nói điểm tĩnh và thản nhiên như thể việc anh đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ là chuyện bình thường
Tô Tử Hạ cau mày, không thể tin nổi những gì vừa nghe.
"Đi dạo? Đây là nhà vệ sinh nữ đấy! Anh đi dạo cái gì ở đây? Anh bị biến thái sao?"
Câu hỏi thẳng thừng của cô khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, nhưng Mặc Cận Ngôn vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Anh nhìn cô một cách điềm nhiên, như thể những lời cô nói chẳng có chút ảnh hưởng nào đến anh.
"Cả cái tòa nhà này là của anh. Anh muốn đi đâu thì đi thôi"
Câu trả lời của anh khiến Tô Tử Hạ không khỏi bất mãn. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên một câu hỏi: Tát anh ta một cái được không?
Sự kiêu ngạo vô lý của Mặc Cận Ngôn thực sự khiến cô khó chịu. Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể phủ nhận được răng, từ giây phút anh xuất hiện, buổi tiệc này trở nên không còn quá nhạt nhòa nữa.
Tô Tử Hạ đứng yên, đôi mắt cô xoáy sâu vào ánh mắt của Mặc Cận Ngôn, như muốn tìm kiếm một lý do thật sự cho sự xuất hiện kỳ lạ của anh. Nhưng trước vẻ ngoài lạnh lùng và phong độ ngời ngời của anh, cô biết mình chẳng thể nào chiến thắng trong cuộc đối thoại này. Cô chỉ có thể thở dài, buông lời trách móc:
"Anh thật là hết thuốc chữa.