[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 120: Trùng Phùng Sau Ba Năm




Cánh cửa nhà hàng lại khẽ mở, ánh đèn lung linh soi rọi dáng hình cao lớn và uy nghi của một người đàn ông.

Bước đi của anh chậm rãi, mỗi bước chân dường như đều mang theo một phần ký ức mà cô từng cố gắng quên lãng.

Tô Tử Hạ ngồi đó, gương mặt bình thản, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, trái tim cô chợt nhói lên, một cảm giác đau đớn không dễ gì có thể dập tắt.

Là Mặc Cận Ngôn!

Người đàn ông mà cô từng trao cả trái tim và niềm tin, giờ đây lại đứng trước mặt cô sau ba năm xa cách.

Ánh mắt anh dường như không thay đổi, vẫn sắc lạnh và kiêu hãnh như ngày nào, nhưng ẩn sâu trong đó là những bí mật mà cô chưa bao giờ hiểu rõ.

Anh ngồi xuống đối diện cô, gương mặt không chút biểu cảm, như thể cuộc chia ly của họ chưa từng xảy ra.

Khoảnh khắc này tựa như giấc mơ mà cô đã từng trải qua, nhưng cũng là cơn ác mộng mà cô đã nguyện lòng quên lãng.

"Tại sao lại là anh?"

Cô hỏi, giọng nói vừa có chút run rẩy vừa pha lẫn sự căm ghét không thể che giấu.

Mặc Cận Ngôn nhìn cô, môi khẽ nhếch lên như cười mà cũng không phải là cười.

"Ba năm không gặp, em trưởng thành không ít."



Giọng anh trầm tĩnh, lạnh lùng, nhưng mỗi từ như mũi kim nhọn đâm thẳng vào trái tim cô, gợi lên những tổn thương chưa bao giờ lành.

Tô Tử Hạ cảm thấy một luồng tức giận trào dâng trong lòng, ánh mắt cô bàng hoàng nhưng cũng đầy oán hận.

"Anh không có tư cách nhắc lại chuyện ba năm trước với tôi!"

Cô nói, giọng nói đanh lại, đôi mắt lóe lên sự kiên định pha lẫn khinh miệt. Dường như cô muốn nhắc nhở anh rằng những gì họ từng có đã hoàn toàn chấm dứt từ lâu.

Mặc Cận Ngôn thoáng thấy sự quyết liệt và chán ghét trong ánh mắt cô, lòng anh khẽ nhói lên.

Ba năm không gặp, cô đã thay đổi nhiều, và chính anh cũng cảm nhận được khoảng cách không thể nào xóa nhòa giữa hai người. Giữ lấy chút bình tĩnh còn sót lại, anh đáp.

"Anh muốn đầu tư."

Tô Tử Hạ bật cười, nhưng nụ cười của cô đầy mỉa mai và lạnh lùng.

"Anh dư tiền đến thế à?"

Cô hỏi, giọng điệu đầy châm biếm. Lời nói của cô như muốn nhấn mạnh rằng cô không cần sự giúp đỡ hay lòng thương hại từ anh, nhất là khi mọi thứ đã đổi thay.

"Đầu tư thì nhất định phải có lãi sao?"

Mặc Cận Ngôn trả lời, giọng nói bình thản nhưng trong mắt anh thoáng chút u buồn. Anh không tìm kiếm lợi nhuận từ cô, điều mà anh mong muốn không phải là những con số vô tri, mà là thứ gì đó quý giá hơn, thứ mà cả anh và cô đều đã từng đánh mất.

Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy giận dữ.



"Đám nhiều tiền các người định chơi đùa người khác đến bao giờ?"

Cô không nén nổi cơn giận, cảm thấy như mình đang bị anh lôi kéo vào một trò chơi mà cô không muốn tham gia.

Mỗi lời nói của anh khiến cô thêm căm phẫn, như thể anh đang xem mọi thứ chỉ là một cuộc mua bán không hơn không kém.

Mặc Cận Ngôn không hề phản bác, chỉ lặng lẽ đưa bản hợp đồng và đẩy nhẹ về phía cô.

"Em mau ký vào đi"

Anh nói, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt kiên định. Dường như anh đang thúc giục cô thực hiện một quyết định, một quyết định có thể thay đổi cuộc sống của cô.

Tô Tử Hạ nhìn tờ hợp đồng trước mặt, đôi mắt hiện lên vẻ khinh bỉ. Cô khế nhếch môi, cười một cách đểu cáng, rồi cầm lấy tờ giấy với sự quyết tâm tuyệt đối.

Cô từ từ xé nó thành những mảnh vụn, không hề do dự, rồi ném từng mảnh giấy vào mặt anh, từng mảnh giấy rơi xuống như những mảnh vỡ của ký ức.

"Lời hợp tác của anh, tôi từ chối!!"

Lời cô vang lên rõ ràng, từng chữ từng chữ đầy kiên quyết. Trong lòng cô biết rằng dù anh có làm gì, cô cũng sẽ không quay lại con đường cũ, con đường mà cô đã phải đau đớn bước ra cách đây ba năm.

Cô đứng dậy, đôi mắt kiên định nhìn anh lần cuối cùng. Không một chút luyến tiếc, không một chút do dự, cô xoay người bước đi, dứt khoát rời khỏi nhà hàng.

Khoảnh khắc này không chỉ là lời từ chối một lời đề nghị, mà còn là lời chấm dứt cho quá khứ, cho những đau đớn mà cô đã phải chịu đựng.