[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 116: Thẩm Thị Sụp Đổ




"Mặc Cận Ngôn! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"

Tiếng hét tuyệt vọng của Thẩm Mộng Như vang vọng khắp sảnh, giọng nói đầy nỗi đau khi cô chứng kiến cảnh

Thấm Đặng bị cảnh sát lôi đi trong sự bất lực.

Tất cả tài sản của Thẩm gia bị phong tỏa, những gì họ từng sở hữu giờ chỉ còn là quá khứ, một quá khứ đã bị xé toạc bởi sự trả thù mà cô không thể ngờ đến.

Mặc Cận Ngôn đứng đó, không một chút thương hại, chỉ nở nụ cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Đối với anh, những tháng ngày bị Thẩm gia kìm kẹp đã chấm dứt, và đây là sự giải thoát anh đã chờ đợi suốt ba năm qua.

Môi câu nói của cô gái trước mặt không làm anh động lòng, bởi tất cả những gì họ đã làm với anh không thể dễ dàng quên đi.

"Là do các người động vào tôi trước"

Anh thản nhiên đáp lại, giọng nói trầm trầm đầy vẻ giễu cợt, như thể câu chuyện này chỉ là một trò hề vô nghĩa mà anh buộc phải tham gia.

Đối với anh, Thẩm Mộng Như và Thẩm gia đều là những kẻ chỉ biết lợi dụng và thao túng, không hề để lại cho anh một chút cảm giác thương xót nào.

Thẩm Mộng Như lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật trước mắt. Cô ta nghẹn ngào, cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng trong lòng mình.

"Rõ ràng anh đã nói sau khi ly hôn với Tô Tử Hạ thì sẽ chấp nhận kết hôn với tôi rồi kia mà, tôi chờ anh ba năm nay là để có kết cục này hay sao?"

Giọng cô run rẩy, từng chữ như mũi dao đâm vào niềm kiêu hãnh của cô, một niềm kiêu hãnh giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.



Mặc Cận Ngôn nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt anh lạnh lùng, không một chút cảm xúc

"Vậy Thẩm gia các người có nghĩ đến cảnh Mặc Thị đã sụp đổ ra sao không? Ép tôi đến đường cùng mặc cho các người điều khiển suốt ba năm!"

Lời nói của anh như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến Thẩm Mộng Như không còn lời nào để đáp trả.

Cô ta không thể tin rằng người đàn ông trước mặt, người từng hứa hẹn với cô, giờ đây lại quay lưng lạnh lùng như thế.

Nước mắt cô chảy dài, từng giọt từng giọt rơi xuống như muốn vỡ tan.

"Chẳng phải vì Tô Tử Hạ hay sao? Chẳng phải vì anh đã từ chối tôi để cưới cô ta hay sao?"

Giọng cô vang lên thê lương, như thể cô đang trách cứ số phận đã cướp đi tất cả những gì cô từng mong muốn.

Anh cười lạnh, nụ cười đầy khinh bỉ nhưng cũng đau đớn.

"Cô muốn có được tôi, nhưng Thẩm Đặng muốn có cả Mặc Thị, thậm chí là cả cái mạng của tôi."

Anh quay đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt cô ta nữa. Mọi lời hứa hẹn năm xưa chỉ là trò đùa tàn nhẫn mà cô ta và Thẩm Đặng đã vẽ nên, một kế hoạch mà anh vô tình bị cuốn vào, nhưng giờ đây anh đã thoát ra, và anh sẽ không để mình bị thao túng nữa.

Nhưng khi anh định bước đi, Thẩm Mộng Như bất ngờ lao tới, ôm chặt lấy chân anh, như thể cô không thể chấp nhận sự thật này.

"Chúng ta đã đính hôn rồi, anh không thể mặc kệ tôi như vậy được!"

Cô ta kêu gào, đôi tay run rẩy bám lấy anh, như thể chỉ cần buông ra, tất cả sẽ tan biến, và cô sẽ không còn gì

ทนีล.



Mặc Cận Ngôn đứng yên, cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng khi cảm nhận được sự tuyệt vọng từ cô ta. Anh khẽ cúi đầu, giọng nói thâm trầm và sắc bén vang lên.

"Thẩm Mộng Như, cô nghĩ rằng những gì cô làm có thể khiến tôi thay đổi quyết định sao? Cô đã tự lựa chọn con đường của mình, và giờ đây cô phải tự chịu trách nhiệm."

Anh gỡ tay cô ta ra, từng ngón tay một, như thể đang thoát khỏi một gánh nặng cuối cùng.

Cô ngã quy xuống sàn, mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy nhưng không còn lời nào để nói. Thẩm Mộng Như hiểu rằng tất cả đã kết thúc, và người đàn ông trước mặt cô đã không còn chút nào thuộc về cô nữa.

Mọi ảo mộng mà cô từng vẽ nên về tương lai giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn vô nghĩa.

"Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau không phải sao? Anh phải có trách nhiệm với tôi?"

Anh cười lạnh, khinh bỉ và vô tình.

"Cô Thẩm, việc tìm bừa một tên đàn ông dáng vấp giống tôi không khó, cô hiểu ý tôi chứ"

Thẩm Mộng Như kinh hãi nhớ lại, từng đêm một. Lúc nào anh ta cũng yêu cầu thật tối, là để giở trò bỉ ổi này sao?

Cô ta sốc đền nổi cứng đờ, không nhúc nhích, không biết phản bác thêm gì nữa.

Mặc Cận Ngôn quay lưng, bước đi một cách dứt khoát, bỏ lại sau lưng tất cả những nỗi đau và căm hận mà Thẩm gia đã gây ra cho anh.

Anh không còn muốn quay đầu lại, không muốn nhìn thấy bóng dáng của người con gái đã cùng gia đình cô ta nhấn chìm anh vào hố sâu tuyệt vọng.

Cuộc đời anh từ đây sẽ thuộc về chính anh, không ai có thể điều khiển, không ai có thể kiểm soát, bởi anh sẽ không để bất kỳ ai chạm vào trái tim mình nữa.