[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 107: Chăm Sóc




Trong cái tĩnh lặng của Cẩm Viên, không gian dường như chùng xuống khi kim đồng hồ đã vượt qua con số 12 giờ đêm mà bóng dáng Tử Hạ vẫn chưa trở về

Mặc Cận Ngôn bước đi qua lại trong phòng khách, sự lo lắng lẫn hối hận dày vò, làm anh cảm thấy ngột ngạt.

Bên cạnh, dì Thẩm nhìn anh, ánh mắt xen lẫn sự lo lắng và trách móc ngầm, khiến Mặc Cận Ngôn không biết phải trả lời thế nào để xoa dịu đi sự băn khoăn của bà.

Ngay lúc ấy, cánh cửa bất ngờ mở ra, và từ ngoài sân, Giang Quân dìu Tử Hạ bước vào.

Cô nàng khẽ cau mày, dùng hết sức mình đỡ lấy người bạn thân đang mềm nhũn vì say xỉn, vừa bước từng bước loạng choạng vừa cố gắng giữ cho Tử Hạ không ngã.

Thấy vậy, Mặc Cận Ngôn lập tức tiến lại gần, ánh mắt tràn ngập lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tử Hạ.

"Cô ấy làm sao thế?"

Anh hỏi, giọng nói cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu nổi sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt.

"À... Tử Hạ uống một chút rượu thôi"

Giang Quân đáp, mắt liếc nhanh về phía Mặc Cận Ngôn, cảm nhận được áp lực từ ánh mắt sắc bén của anh.

Mặc dù trước đó trong lòng đã thầm mắng anh không ít, nhưng khi đối diện với anh, Giang Quân vẫn có chút nề sợ, không dám nói ra tất cả những gì cô nghĩ.

Cô khẽ thở dài, vừa nhẹ nhàng buông tay để Tử Hạ dựa vào Mặc Cận Ngôn vừa nói vội.



"Thôi, muộn rồi, tôi về đây. Anh chăm sóc tốt cho cô ấy nhé."

Cô biết, giờ phút này Tử Hạ cần sự ấm áp từ anh, người mà dù có làm tổn thương cô bao nhiêu, vẫn là người mà trái tim cô luôn hướng về.

Giang Quân nhanh chóng chuồn khỏi, để lại Mặc Cận Ngôn đứng nhìn Tử Hạ với ánh mắt phức tạp, không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào.

Anh thở dài, nhẹ nhàng nâng Tử Hạ lên và bế cô vào phòng, từng bước đi thận trọng như thể sợ rằng chỉ cần một cử động bất cẩn cũng có thể khiến cô đau đớn thêm.

Đặt cô lên giường, Mặc Cận Ngôn lặng lẽ ngồi bên, đôi mắt dịu dàng nhìn vào gương mặt say ngủ của cô.

Anh lấy một chiếc khăn ấm và tỉ mỉ lau sạch từng vệt mồ hôi, từng dấu vết rượu còn đọng lại trên khuôn mặt cô, cảm giác mùi hương thoảng qua đầy thân quen nhưng cũng chua xót lạ lùng.

Hơi thở của cô nồng nặc mùi rượu, khiến anh không khỏi nhíu mày, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ cho cô, cố gắng vơi bớt đi mùi rượu xộc vào mũi.

Anh biết, cô đã phải chịu đựng rất nhiều, và dù cho mọi lời giải thích có vô ích, anh vẫn muốn làm điều gì đó để bù đắp.

Khi mọi thứ đã xong, Mặc Cận Ngôn quay xuống bếp, nhận lấy bát cháo nóng từ tay dì Thẩm, tay vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trái tim lại thắt lại khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà.

Anh trở lại phòng, ngồi bên cạnh Tử Hạ, từng thìa cháo nóng hổi từ từ được anh bón cho cô, hy vọng rằng hơi ấm của cháo có thể xoa dịu đi phần nào sự mệt mỏi và tổn thương của cô.

Đôi mắt anh chăm chú nhìn từng động tác của cô, như thể anh sợ rằng cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh bất cứ lúc nào.

Tử Hạ, say rượu đến mức không còn nhận ra rõ ràng người đối diện là ai, nhưng trong giây phút ấy, cô vẫn cảm nhận được một điều gì đó quen thuộc.



Cô mở mắt nhìn mờ ảo, gương mặt trước mắt cô như hòa vào làn sương, nhưng hơi ấm ấy lại khiến cô nhớ về một ký ức đã qua.

"Anh này!..ức...anh có mùi rất quen"

Cô lẩm bẩm, lời nói nửa tỉnh nửa mơ, nhưng lại như một mũi dao nhọn đâm vào lòng Mặc Cận Ngôn.

Nghe những lời ấy, Mặc Cận Ngôn ngừng tay, đôi mày nhíu lại, cảm giác đau nhói lan tỏa trong tim.

"Quen sao? Giống của ai?"

Anh hỏi, giọng nói khẽ run, một phần vì lo sợ, một phần vì sự hối hận không dứt.

Tô Tử Hạ mở đôi mắt lờ đờ, dường như cố gắng để nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn mờ mịt và xa xôi.

Trong cơn say, cảm xúc thật sự của cô trào dâng, và sự đau lòng khiến cô không kiềm chế nổi, thốt lên với giọng chán ghét.

"Tên khốn Mặc Cận Ngôn!!"

Lời nói của cô dội lại trong không gian yên tĩnh, làm lòng Mặc Cận Ngôn đau như bị dao cắt, nhưng anh vẫn ngồi lặng yên bên cạnh cô, chỉ biết câm nín chấp nhận tất cả sự giận dữ và nỗi đau mà cô phải gánh chịu.

Anh nhìn cô, đôi mắt khẽ trùng xuống, không biết phải nói gì hơn. Trong lòng anh, cảm giác hối hận tràn ngập, từng ký ức của những tháng ngày tươi đẹp bên cô như những mảnh vụn vỡ vụn trong đầu.

Giờ đây, chỉ còn lại anh, ngồi bên cạnh Tử Hạ, mong rằng thời gian có thể chữa lành tất cả, và mong rằng một ngày nào đó, cô sẽ có thể tha thứ cho những sai lầm của anh.