[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 1: Ác Mộng Kiếp Trước




Tô Tử Yên mở cửa bước vào căn phòng tối, giơ tay bật công tắc, lập tức căn phòng sáng ánh lên.

Ả ngước mắt nhìn về phía chiếc giường cũ kĩ rồi nhếch mép cười độc ác.

Trên giường, Tô Tử Hạ lúc này đầy thống khổ và đau đớn nằm quằn quại.

Cô không ngừng vùng vẫy thoát khỏi hai chiếc gông đang kẹp chặt tay mình, nhưng với sức lực yếu đuối của cô lúc này là hoàn toàn không thể.

Cô trợn trừng đôi mắt đầy uất hận nhìn cô em gái như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cô không ngờ chính người cô thương yêu nhất, người thân cận nhất lại hãm hại cô ra nông nỗi này.

Tô Tử Yên đóng cửa và chậm rãi tiếng lại gần bên chiếc giường. Đưa tay kéo mảnh vải che miệng của Tử Hạ ra, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh điềm tĩnh ngồi xuống.

'' Khụ...khụ...'' Tiếng ho vì tức đến nghẹn của Tử Hạ.

Tô Tử Yên đặt chiếc cốc thủy tinh lên chiếc bàn cạnh giường, đưa tay bóp mạnh cằm Tử Hạ nâng lên :

'' Chị sao chẳng biết yên phận gì cả?''

Tô Tử Hạ lấy lại được bình tĩnh cứng rắng trả lời dù hoàn cảnh cô lúc này vô cùng thảm hại và không có chút sức nào để phản kháng :

'' Con khốn? Tao không có đứa em như mày ''

Mắt Tử Hạ âng ấng đỏ lên nhưng cô cố kiềm để mình không rơi nước mắt.

Bởi lúc này cô mới muộn màng tỉnh ngộ, đây mới là bộ mặt thật của cô em gái đáng yêu lúc nào cũng quấn lấy chị. Khiến cô tin tưởng nó hoàn toàn, để nhận lại kết cục như thế này sao?

Cái nụ cười ngây thơ quen thuộc kia lại xuất hiện trên khuôn mặt gian xảo của Tô Tử Yên :

''Em chăm sóc chu đáo cho chị cả tháng nay sao ngày nào chị cũng mắng em như thế?''

Chu đáo sao? Nực cười.Tử Hạ cười khẩy rồi quay sang chỗ khác.

Sau khi lừa được cô li hôn Tô Tử Yên đã sắp đặt dựng lên cái chết cho Tử Hạ và bắt cô giam ở đây.



Đương nhiên bây giờ chả ai biết cô còn sống, vì đã hơn một tháng rồi chắc mộ cô lúc này cũng đã xanh cỏ.

Hằng ngày cô được Tô Tử Yên ''chăm sóc'' bằng những món ăn ngay cả chó cũng không nuốt nổi.

Thay đổi món từ thịt sống đến thịt thối, rau cải để qua hai ba đêm khi xuất hiện những chất nhầy nhụa và toả mùi hôi kinh khủng.

Đó là những thứ màTử Hạ phải ăn trong hơn một tháng qua.

Chưa hết, trên người cô đầy những vết thương chi chít và bầm đen thành mảng lớn khắp cơ thể mảnh mai của cô.

Chiếc giường cô đang nằm có điện từ, sao mỗi bữa ăn cô phải dùng thêm ''món tráng miệng'' co giật đau tận xương cốt.

Cô muốn thoát là chuyện không thể nào mà tự sát cũng không xong, chuyện duy nhất có thể làm lúc này là cắn răn chịu đựng.

Nhất định chuyện này sẽ kết thúc, nhưng nó sẽ tồi tàn hơn bất kì cái kết tồi tàn nào đến với Tô Tử Hạ.

Và cô em bé bỏng chưa để chị mình phải bỏ bữa bao giờ. Đúng thật là rất ''chu đáo '' .

Tô Tử Yên với lấy chiếc cốc trên bàn lắc nhè nhẹ cho thứ gì đó hoà tan nhanh hơn :

''Hôm nay chị sẽ không còn được em chăm sóc nữa, chị có buồn không?''

Tô Tử Hạ sững người, cô đã đoán ra cô ta định làm gì nên vùng vẫy mạnh hơn:

''Mày không thể làm vậy....mày không sợ báo ứng sao?"

'' Haaa.. Nếu tôi sợ thì giờ này chị đang hạnh phúc bên chồng chị rồi, à mà không bây giờ anh ấy đã sắp trở thành chồng của tôi. Tôi có nên cảm ơn sự ngu ngốc của chị không nhỉ?"

Hôm qua Tô Tử Hạ đã phải cắn răn chấp nhận yêu cầu của ả ta. Đó là nguyên nhân khiến cô bị hành hạ sống dở chết dở hơn một tháng qua.

Là cô phải kí vào đơn chuyển nhượng hoàn toàn quyền thừa kế cho Tô Tử Yên. Đương nhiên cô không đồng ý và trở nên thảm hại như bây giờ.

Mới hôm qua vì để cứu mẹ mình cô đành phải chấp nhận. Coi như nỗi khổ trong thời gian qua Tử Hạ chịu đựng đều uổng phí.

Tử Hạ và Tô Tử Yên là chị em cùng cha khác mẹ, Tô Tử Yên là con của người vợ lẽ nên tài sản được thừa hưởng sau khi cha mất chẳng thấm thía gì so với một phần trăm của Tử Hạ.



Tô Tử Yên lấy trong ngăn tủ một tờ giấy để sẵn, nội dung đầy đủ chỉ thiếu chữ kí của cô.

Một bên gông được mở ra, tay Tô Tử Hạ siết chặt chiết bút do dự không muốn kí.

''Chị nhìn vào đây ''

Thấy Tử Hạ do dự chậm chạp vẫn chưa kí, cô bật một cuộc điện thoại video call đưa đến trước mặt Tô Tử Hạ.

Tiếng la thảm thương vang lên, Tử Hạ vùng vẫy dữ dội hét toáng lên :

" Mẹ!!....Cầm thú thả mẹ tao ra''

''Nếu còn không kí thì e là bà ta sẽ không sống tiếp được đâu"

Tô Tử Hạ không ngần ngại kí thật nhanh. Tô Tử Yên cầm lên vừa xem vừa cười thoã mãn.

Đưa điện thọai lên, giọng nói thâm độc thật sự của ả lúc này cuối cùng đã vang lên :

''Giết bà ta ''

Âm thanh ngắt điện thoại vang lên một giây sau đó, Tử Hạ giật bắn người nổi điên lên :

''Mày lừa tao ...tao sẽ giết mày ''

''Mẹ chết rồi thì con cũng không nên sống làm gì cho chướng mắt nhỉ''

Dứt câu Tô Tử Yên trút ly nước vào miệng Tử Hạ. Dùng sức bóp chặt lấy cạnh hàm không để một giọt thuốc độc nào rơi ra ngoài.

Sau cơn giãy giụa trong đau đớn cuối cùng của Tô Tử Hạ tay cô cũng từ từ buông xuôi.

Tô Tử Yên lúc này chắc chắn cô đã chết nên quay lưng rời đi, và không quên ngoảnh lại.

Dù sao trước đây chị luôn đối xử tốt với tôi. Có trách thì trách là chị quá may mắn hơn tôi mà thôi.

''Vĩnh biệt ''