Trần Hồng thở dài: “Tiểu Cẩm, cháu đừng trách bác gái nói lời khó nghe, lương thực trong nhà thật sự không còn nhiều nữa, nhà chúng ta trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, thu hoạch năm ngoái ít ỏi, giờ vụ xuân còn mất mùa, trong nhà mấy tháng tới cũng khó mà sống. Tuy đứa bé cháu đưa về rất đáng thương, nhưng chúng ta không nuôi nổi nó, bác trai cháu nói là đi làm ruộng, chứ thực ra là giấu ông lên núi Thanh Loan sau thôn ấy, nếu không phải bất đắc dĩ, đàn ông trong thôn ai mà muốn tới nơi nguy hiểm thế chứ.”
Nhìn đôi mắt đen láy của Cố Cẩm, thấy cô không động lòng tí nào, bà ta cắn răng nói: “Cậu thanh niên nhà họ Đỗ năm ngoái lên núi săn bắn, bị heo rừng bao vây làm bị thương, mấy ngày sau thì qua đời rồi. Nhà chúng ta thật sự không còn gì ăn nữa, vì người nhà, cháu mau đuổi thằng bé kia đi đi, đừng để nó bám lấy nhà chúng ta.”
Cố Cẩm gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Nói xong, cô quay người rời đi. Trần Hồng nhíu mày nhìn bóng lưng cô.
Bà ta quét mắt nhìn con gái đang rửa rau: “Nó có ý gì thế? Đồng ý hay không đồng ý?”
Cố Mẫn Mẫn mặc kệ mẹ mình, trong lòng nói mẹ hỏi con, sao con biết.
“Con nhóc chết tiệt, mẹ hỏi con đấy, câm rồi à!”
Cố Mẫn Mẫn dừng lại, hất nước trên tay, đi ra ngoài.
Trần Hồng trợn tròn mắt: “Con nhóc này, con đi đâu thế?”
“Không phải mẹ không hiểu ý của chị họ sao? Con đi hỏi chị ấy.”
Trần Hồng nghẹn lời, lườm con gái không nên thân của mình.
Một lúc sau, Trần Hồng bớt giận hơn: “Hỏi cái gì, đi rửa rau của con đi!”
Cố Mẫn Mẫn cũng chẳng kỳ kèo, tiếp tục rửa rau dại.
Cố Cẩm cầm bánh bao chay đưa cho An Minh Tế, nhìn cậu bé ăn bánh bao khô khan khó nuốt, cô chống cằm suy nghĩ.
Cô nhớ hai năm trước khi về Kinh Thành, hình như trong thôn xảy ra một trận thiên tai.
Năm đó lương thực phía Bắc nước Hoa đều mất mùa hết, sau đó lại mưa tròn một tháng.
Cơn mưa khiến những lương thực chưa chín bị hỏng hết, thu hoạch năm đó không nổi một phần mười, ngay cả người cũng sắp chết đói.
Nếu cô nhớ không nhầm thì chính là năm nay.
Nhớ lại lời bác gái, vẻ mặt Cố Cẩm trở nên nghiêm túc.
Cô sẽ không đuổi An Minh Tế đi, nhưng muốn giữ cậu lại, cô bây giờ không đủ năng lực.
Trong nhà sẽ không nuôi một đứa nhỏ nữa đâu.
Cố Cẩm nhìn An Minh Tế, cho dù là trả lại ân tình kiếp trước, cô cũng sẽ không bỏ rơi cậu.
Nhận thấy cô nhìn mình, An Minh Tế ngẩng đầu, đưa bánh bao đang ăn dở cho cô: “Chị A Cẩm cũng muốn ăn à?”
Cố Cẩm mỉm cười lắc đầu: “Chị không đói, em ăn đi.”
Cô đứng dậy, đi tới trước bàn rót một cốc nước. Sờ thì vẫn còn ấm.
Nhìn đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, bỗng trong lòng cô có một cách có thể giữ An Minh Tế lại.
Cố Cẩm đưa nước cho cậu: “Em chờ chị trong phòng, chị ra ngoài một chuyến.”