“Một tệ hai có đắt quá không?” Có người nhíu mày, bất mãn nói.
“Đúng thế, thịt lợn rừng này cũng có phải nhà mấy người mua đâu, là lấy từ trên núi mà, bán một tệ hai đắt quá.”
“Nhóc Cẩm bán rẻ chút đi…”
Nghe mấy lời này, nụ cười trên mặt Cố Cẩm không đổi, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh xuống.
Sắc mặt Trần Hồng khó coi, chống nạnh đứng dậy: “Mấy người nói gì thế, nhóc Cẩm nhà chúng tôi phải mạo hiểm tính mạng để mang thịt về, chẳng lẽ mấy người còn muốn lấy không?”
“Nói thì nói vậy, nhưng dù sao đống thịt này nhà mấy người có mất đồng nào đâu, hà cớ gì mà bán đắt vậy chứ?”
Người phụ nữ oán thán lúc đầu nhỏ giọng làu bàu.
Cố Cẩm liếc nhìn bà ta, nhận ra bà ta là vợ của ông hai Lưu, côn đồ trong thôn.
Con trai cả Lưu Đại Bằng của họ vừa mới bắt nạt An Minh Tế hôm qua kìa.
Cố Cẩm mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh tanh, cô trầm giọng nói: “Thực ra cháu định mang thịt lên huyện bán cơ, vì trên đấy bán được giá cao, bây giờ nể tình người cùng thôn nên cháu mới lấy giá một tệ hai, lại còn không cần phiếu mua thịt. Nếu mọi người muốn mua, thì bảo bác trai cháu cắt. Nếu mọi người muốn đến hợp tác xã mua đống thịt đắt kia, vậy nhà cháu cũng chẳng cản.”
Nói xong, Cố Cẩm dắt cậu bé đi vào phòng bếp.
Những người kia thích mua thì mua, cho dù không mua, cô cũng có thể bán được ra ngoài.
Thậm chí còn bán được với giá cao hơn.
Lúc này hợp tác xã bán thịt vẫn cần phiếu mua thịt, trong huyện trong thị trấn có không ít ông già bà cả thích món này, giờ đây thịt lợn bán được đắt hàng nhất.
Mọi người nghe thấy thế, liền biết vợ ông hai Lưu đã chọc giận Cố Cẩm rồi, bấy giờ có người nói: “Anh cả Cố, cắt cho tôi một cân đi.”
“Được!”
Bác trai Cố nhanh chóng và hết mấy miếng thịt trong bát vào miệng, khi đi qua Trần Hồng thì nhét cái bát không cho bà ta.
Ông ta cầm dao lên, bắt đầu cắt thịt.
Khi Cố Cẩm vào bếp, cô nhìn thấy hai bát thịt trên bàn, thịt kho tàu núng nính ngon miệng, nạc mỡ đầy đủ, có điều thịt mỡ vẫn nhiều hơn.
Vào thời buổi này, mọi người thích ăn nhất là thịt mỡ, trong mắt họ, thịt nạc sao ngon bằng thịt mỡ được, cắn một miếng là thơm nức mũi, thịt kho tàu ăn kèm bánh bao mới gọi là mỹ vị.
An Minh Tế nhìn hai bát thịt trên bàn, không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Cố Cẩm thấy vậy bèn cười, dắt cậu tới trước bàn: “Ăn đi, bao no!”
Thấy cô không ăn, An Minh Tế cũng không ăn.
Thấy vậy, Cố Cẩm ngồi xuống, đặt bát thịt đầy ắp vào trong tay cậu: “Mau ăn đi, tí nữa nguội rồi là không ngon nữa đâu.”
“Vâng.”
An Minh Tế ngồi xuống, cầm đũa ăn thịt.
Từ sau khi bà nội qua đời, đã rất lâu cậu không được ăn thịt, sắp quên mất mùi thịt là như thế nào rồi.
Cậu gắp một miếng thịt kho tàu lên, vội vã cho vào miệng.
Thịt lợn tươi ngon mọng nước, mềm mại thơm lừng, béo mà không ngấy, tuy không đến mức cho vào miệng là tan, nhưng thật sự rất ngon!
An Minh Tế ăn đến mức như sắp nuốt luôn cả lưỡi, cậu còn chẳng nhai mấy mà thịt đã trôi xuống bụng rồi.
Thấy cậu ăn ngon lành như vậy, Cố Cẩm cũng bưng bát lên ăn.