Một con chim trĩ và con thỏ rừng còn lại, anh ta để lại cho nhà họ Cố.
Dù vậy, Đỗ Ái Thanh vẫn vui tươi hớn hở, khiêng đống thịt tầm hai trăm cân về nhà.
Sau khi ăn xong, Cố Cẩm dẫn An Minh Tế ra khỏi phòng bếp, nhìn cảnh tượng đẫm máu trong sân không chớp mắt.
Cô đi tới chỗ ông Cố đang nằm trên ghế trước cửa: “Ông nội, cháu muốn mang một ít thịt lợn đến nhà trưởng thôn giải quyết chuyện của Tiểu An.”
Ông lão rít một hơi thuốc, liếc nhìn An Minh Tế.
Ông cứ cảm thấy hai mắt của đứa bé này hung dữ như sói, không phải người lương thiện gì.
Trước đấy ông cũng từng gặp thằng bé này, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có khí chất khác hẳn những đứa bé trong thôn, có điều giờ đây đã thay đổi rồi.
Cháu gái ông muốn nuôi, không phải ông không ngăn cản được, chỉ là thái độ của cô quá kiên quyết.
“Đi đi, bảo bác trai cháu cắt miếng lớn chút, ông đi với cháu.”
“Cảm ơn ông nội.”
Cố Cẩm không ngờ ông sẽ đi với mình, trên mặt nở một nụ cười.
Ông lão đi tới cạnh con trai: “Thằng cả, cắt miếng thịt nhiều mỡ chút, ta đưa nhóc Cẩm đến gặp trưởng thôn.”
Cố Đức Xương không nói gì, cắt một miếng thịt mông, chỗ này là chỗ nhiều mỡ nhất của con lợn.
Trần Hồng có hơi đau lòng, nhưng bà ta không dám ngăn cản.
Thấy trong sân vẫn còn gần bốn trăm cân thịt nữa, sắc mặt Trần Hồng mới dễ nhìn hơn.
Nhưng bà ta vẫn chẳng có chút thiện cảm nào với con sói nhỏ này.
Nghĩ tới sau này phải nuôi một thằng nhãi chẳng thân thích gì tới khi nó trưởng thành, trái tim Trần Hồng đau nhói, không hề muốn một chút nào.
Có điều nghĩ tới việc Cố Cẩm tách hộ khẩu, bà ta cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, ít nhất sau này sẽ sống một cuộc sống rõ ràng, không ai chiếm được hời của ai.
Cố Cẩm không biết bác gái đang nghĩ gì, lúc này cô và An Minh Tế theo sau ông Cố, đi về phía nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn thôn Thanh Sơn họ Hà, hơn năm mươi tuổi, là người đứng đầu trong thôn, con trai ông là đội trưởng đại đội sản xuất trong thôn, quản lý mấy tiểu đội lận.
Hai cha con họ đều là người có năng lực, nhất là nhà họ Hà có quan hệ họ hàng với thị trưởng.
Trưởng thôn Hà đang hút thuốc lá tẩu trong sân, đây là thứ những người lớn tuổi rất thích.
Nhìn thấy ông Cố bước vào cửa với miếng thịt lợn nặng trịch trên tay, trưởng thôn Hà lập tức tươi cười chào đón ông.
“Sáng ra tôi đã nghe nói nhà họ Cố khiêng một con lợn rừng lớn về, không ngờ lại là thật.”
Ông Cố đưa miếng thịt lợn trong tay cho trưởng thôn Hà, cười nói: “Đúng vậy, thằng cả nhà họ Đỗ với đứa cháu gái này của tôi cùng thấy, con nhóc này ăn may, nếu không một người đấu với một con lợn rừng chắc chắn sẽ bị thương.”
Trưởng thôn Hà cầm lấy miếng thịt lợn rừng, miếng thịt này chí ít cũng phải gần bốn cân, ông ta lắc miếng thịt trong tay, cười càng ngày càng tươi.
“Vậy tôi không khách sáo nữa, hôm nay mấy đứa nhỏ trong nhà có phúc rồi.”
Ông Cố nhân cơ hội này nói mục đích mình tới hôm nay: “Cháu gái tôi tới đây là muốn nhờ ông giúp một việc, nó muốn nhận nuôi đứa bé này.”
Ông Cố chỉ cậu nhóc bên cạnh Cố Cẩm.
Trưởng thôn trợn to mắt.
“Không phải ông đang đùa đấy chứ?”
Trưởng thôn gãi đầu, không dám tin.
Ông Cố thở dài, lắc đầu: “Con nhóc này ngang bướng quá, không khuyên nổi, cứ muốn nuôi thằng bé.”