Trùng Sinh Nữ Phụ

Chương 43: Mang thai




Dịch & biên: maimai0110

Hai chiếc đĩa sứ bày trên bàn, lại đặt thêm nhiều món ăn khác nhau nữa, nhìn qua đã thấy vô cùng đẹp mắt, theo thói quen dùng cơm kiểu Nhật, rất nhiều đồ ăn đều chia mỗi người một phần, những miếng gỏi vô cùng mỏng nhìn óng ánh trong suốt, nước sốt được đựng trong một chiếc đĩa hình vuông, bên cạnh là sò biển tươi ngon, mấy miếng sushi tinh xảo được xếp vô cùng đẹp mắt, vốn dĩ hương vị của hải sản đã vô cùng tươi ngon, vừa nhìn mấy món ăn này đã làm cho người ta thấy thèm ăn, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn như vậy, trong lòng Ninh Vân Hoan đột nhiên nảy lên một cái, trong ngực dâng lên cuồn cuộn, suýt chút nữa thì nôn ra.

Sắc mặt của cô có chút trắng bệch, nửa người trên bất giác ngửa ra sau, trước tiên nhịn một chút, sau đó vẫn là không nhịn được nữa, xoay người nôn khan hai tiếng.

"Sao lại thế này?" Ninh Vân Hoan có chút buồn rầu, bình thường cô rất thích ăn hải sản, trước kia ở nhà họ Ninh, ba Ninh mẹ Ninh biết cô thích ăn cũng thường mua về nhà, vừa nhìn chỗ hải sản này đã biết không phải gỏi cá và sò biển bình thường, hơn nữa còn tươi ngon hơn, chắc chắn là vận chuyển từ Nhật Bản sang, giá trị xa xỉ, dù nhà họ Ninh có cho cô tiền tiêu vặt nhiều hơn nữa, cô cũng không thể thường xuyên ăn uống tùy tâm sở dục như vậy, đặc biệt là còn đi ăn ở một nơi như thế này, khó khăn lắm mới có một cơ hội ăn uống không cần lo lắng gì, đột nhiên cô lại buồn nôn!

"Về trước đã." Lan Lăng Yến cau mày, biểu tình có chút lạnh lùng nghiêm nghị, đưa tay kéo cô lên.

Vốn dĩ hai người đã hẹn nhau buổi chiều đi dạo phố nhưng vì việc này tất nhiên là không thể đi nữa, Lan Lăng Yến kéo Ninh Vân Hoan trở về, không biết tìm ở đâu ra một người mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xám, một ông lão có mái tóc trắng dài chải ra sau, sau khi bắt mạch cho cô, liền nói cô mang thai rồi!

Ninh Vân Hoan trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đầu mình bị nổ tung giống như bị thiên lôi đánh trúng vậy, liền cảm thấy không được tốt cho lắm.

Lúc ông lão mặt mày nghiêm túc nói ra việc cô đã mang thai, cô liền cảm thấy giống như đang nghe một câu truyện cười liền cười ra tiếng, nhưng sau khi cười xong lại biến thành cứng ngắc, cười xấu hổ, thẳng đến lúc Lan Lăng Yến cho người ghi lại một loạt những việc cần chú ý trong thời kỳ mang thai, cùng với các loại đồ ăn, lại tự mình đi tiễn vài bước, tiễn ông lão xuống tầng dưới, lúc trở về thấy biểu tình của cô vẫn dữ nguyên chưa hề thay đổi.

Anh nhớ lại hình như từ lúc bắt đầu quen cô gái này, vẫn chưa nhìn thấy biểu tình ngốc nghếch như thế này của cô, Lan Lăng Yến đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt ve cái trán của cô.

"Không được lộn xộn." Thời tiết vô cùng nóng, bị ngón tay thon dài và lòng bàn tay có vết chai mỏng của Lan Lăng Yến đụng vào trán, Ninh Vân Hoan toàn thân nổi da gà, nói: "Em cảm thấy em cần phải đi bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng!" Cô nhấn mạnh hai từ "kỹ lưỡng", thể hiện rõ cô không vừa lòng với việc ông lão vừa rồi chỉ bắt mạnh một chút liền kết luận cô mang thai.

Biểu tình của Lan Lăng Yến lập tức trở nên âm trầm, khóe miệng nhếch lên một đường cong sắc bén, ánh mắt cũng có chút lãnh khốc: "Lẽ nào em không muốn sinh con cho anh?"

Dũng khí vừa rồi, dưới khí thế bức người của Lan Lăng Yến, liền giống như sương mù sáng sớm dần dần tan biến, phản ứng bản năng của Ninh Vân Hoan nhanh hơn so với tư duy, đại não vẫn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt liền trịnh trọng nói: "Đương nhiên là không phải!"

"Vậy em còn có vấn đề gì nữa?" ánh mắt Lan Lăng Yến xoi mói, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang phẫn nộ nhưng không dám nói, lúc này mới giải thích: "Ông Đường là bậc thầy y học, việc nhỏ này của em, đối với ông ấy mà nói chỉ là đại tài tiểu dụng, sẽ không chẩn đoán sai."

Lúc này Ninh Vân Hoan muốn đập đầu vào tường, cô để ý vấn đề đó sao? Cô đang để ý vấn đề đó sao?

Cô nhịn không được dơ tay nắm nắm váy, sau cùng vẫn là không nhịn được: "Bây giờ em mới 18 tuổi." Lần đầu tiên cô nói chuyện to tiếng với Lan Lăng Yến như vậy, nhưng lúc này cô không để ý được nhiều như vậy. Cô không muốn làm mẹ sớm như vậy, đời trước cô chết đi còn chưa kịp kết hôn sinh con, nhưng cũng đừng để cô mới trùng sinh được một năm đã có bầu chứ! Hơn nữa lần trước về nhà, ba Ninh mẹ Ninh đã dạy dỗ qua, nhưng bây giờ nếu nhà họ Ninh biết cô mang thai, "Ba em sẽ mắng chết em mất..." nghĩ đến đây, cuối cùng Ninh Vân Hoan không nhịn được có chút oán giận Lan Lăng Yến.

Nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô trừng lên, vẻ mặt khẩn trương có chút tái đi, khóe miệng Lan Lăng Yến không nhịn được vểnh lên, anh vẫn là vô cùng thích Ninh Vân Hoan, nhà họ Lan dù muốn liên hôn, nhưng trong gia tộc có một đám phế vật, ba Lan luyến tiếc không muốn ép anh, hơn nữa dựa vào tính cách cường thế của anh, người thân bên nhà mẹ đẻ dù có ý muốn liên hôn cũng không có cách nào ép được anh, vấn đề này ngay từ lúc anh quyết định muốn Ninh Vân Hoan đã nghĩ qua, anh định đợi đến khi cô kết thúc học kỳ được nghỉ hè rồi mới đưa cô ra nước ngoài, không ngờ cô mang thai sớm như vậy, nhưng cũng chỉ là đẩy nhanh thực hiện kế hoạch trước thôi, đối với Lan Lăng Yến mà nói cũng không sao, bởi vậy anh vỗ vỗ đầu Ninh Vân Hoan, khó có lúc thấy được nhu tình trong mắt anh:

"Sẽ không." Nói xong lời này, Lan Lăng Yến lại có chút vui vẻ nói: "Buổi chiều anh sẽ cho người đến Ninh gia."

Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy Lan Lăng Yến nói như vậy liền có chút hốt hoảng, giọng nói càng run hơn: "Anh, anh đi Ninh gia làm gì?"

"Lấy giấy chứng nhận." Lan Lăng Yến dơ tay kéo cô vào lòng, nghĩ đến lời nói của ông Đường khi anh tiễn ông xuống lầu dưới có nhắc đến ba tháng đầu tốt nhất là không nên làm loạn, biểu tình liền có chút cứng nhắc: "Trước tiên cứ lấy giấy chứng nhận đã rồi nói sau."

Chứng nhận gì? Ninh Vân Hoan ngơ ngác một lúc, mới tỉnh ngộ ra ý tứ của Lan Lăng Yến nhắc tới chứng nhận gì, suýt nữa thị bị sặc nước miếng: "Chứng nhận? Chứng nhận gì?"

Biểu tình của Lan Lăng Yến lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, trong mắt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ đối với dáng vẻ ngốc nghếch của cô, sau đó lại trở nên âm u: "Giấy chứng nhận kết hôn!"

"Chứng nhận kết, kết hôn?"Quả nhiên là đoán trúng rồi, suýt chút nữa thì Ninh Vân Hoan thét chói tai, cô nhịn không được cào cào mái tóc của mình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nam thần của nữ chủ bị cô bắt gặp trước thì cũng thôi đi, hai người có một mối quan hệ không thể nói rõ thì cũng thôi đi! Nhưng tại sao bây giờ cô lại mang thai? Hơn nữa Lan Lăng Yến còn muốn cưới cô? Cái này có phải sai lệch quá rồi không? Cuối câu truyện không phải là anh cũng bị hào quang nữ chủ đả động đến sao, sau khi loại bỏ các nam phụ khác, không phải hai người sẽ tương thân tương ái bên nhau hay sao? Bây giờ muốn kết hôn với cô là sao? Nhất định là cô đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ!

Nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của cô gái nhỏ, tất nhiên là Lan Lăng Yến đã nhận ra trong mắt mắt cô có chút bài xích đối với việc kết hôn này. Trong lòng Lan Lăng Yến nở nụ cười, mặt ngoài lại bất động thanh sắc, đã tiến vào trái tim anh, là người của anh rồi, trong bụng còn mang thai đứa con của anh, bây giờ lại bày ra bộ dáng không muốn gả cho anh, sao có thể tùy ý cô cơ chứ?

"Chiều nay anh cho người về nhà lấy đồ trước, em chỉ cần ký tên là được!" Vốn dĩ trong lòng cô còn muốn làm việc này một cách từ từ, nhưng sau khi nghe xong Lan Lăng Yến nói, hình như cô không phải làm bất cứ việc gì ngoài ký tên, liền có chút hoảng hốt: "Em, em vẫn chưa đủ tuổi!"