Trùng Sinh Nữ Phụ

Chương 28: Nhớ lại




Dịch giả: Diệp Thiên Di
Biên: NguyetNhi

"Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?" Giọng nói lạnh lùng của Lan Lăng Yến từ bên kia đầu điện thoại truyền đến, dù cách xa đến thế, dù chỉ dùng điện thoại để trò chuyện, nhưng cái khí thế cường đại của hắn vẫn không hề suy giảm đi chút nào, ngược lại, vì không được tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nên càng làm cho người ta thêm quẫn bách, giống như trời sinh hắn đã là một quý tộc cao cao tại thượng, những người đứng ở trước mặt hắn không khác gì những kẻ nô lệ không thể ngóc đầu lên nổi, cho nên nói thói quen này không phải tự nhiên mà có, Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy giọng nói của hắn, cho dù không nhìn thấy người, cũng đã theo phản xạ, nhanh chóng xoay người, trên mặt nở ra nụ cười nịnh nọt:

"Vừa mới ở dưới lầu ăn cơm, điện thoại không có để ở bên cạnh."

Đầu dây bên kia im lặng nghe cô nhu thuận trả lời, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này nên trầm mặc đến hai giây, khi Ninh Vân Hoan đang cảm thấy có chút lo sợ, thì đầu bên kia bỗng lên tiếng: "Không phải là em cố ý để điện thoại ra xa đó chứ." Chỉ một câu nói thôi đã khiến tim của Ninh Vân Hoan đập loạn hai nhịp, khắp người lạnh run một trận, nửa ngày sau hắn mới nói tiếp: "Hôm nay tính một ngày, hoặc là sau mười hai giờ em đi ra, hoặc là sáng sớm ngày mai anh tới đón em."

Đây là giọng điệu không hài lòng khi mình trở về nhà mẹ đẻ đây mà, Ninh Vân Hoan cảm thấy Lan Lăng Yến thật đúng là một kẻ tùy hứng, nhưng cô cũng hiểu rõ người này tính tình vui buồnthất thường, bình thường cho dù có nhìn thấy hắn cũng không thể nào nhìn thấy được trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì, huống chi lúc này còn đang nghe điện thoại, ngay cả sắc mặt của hắn cô đều không thấy được, tất cả đều chỉ là đoán mò mà thôi, Ninh Vân Hoan cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên, theo bản năng cất giọng đáp trả: "Đừng như vậy, em vừa mới trở về, buổi chiều vừa trông thấy anh hai, em liền mắng hắn, kết quả lại bị hắn mắng ngược trở lại, nói em đã có bạn trai. . ." Ngoài miệng Ninh Vân Hoan trả lời vui vẻ, nhưng thật ra cô không dám phản bác lại ý kiến của Đại Ma Vương, chỉ có thể dốc sức liều mạng nói chuyện, muốn Lan Lăng Yến không kịp mở miệng phản đối, cũng không để cho hắn đề cập lại vấn đề muốn cô trở về, miệng cô không ngừng nói còn trong lòng thì không ngừng gào thét: Đến cùng là mình đang nói cái gì a!

Ở bên kia, Lan Lăng Yến đã sớm nhìn ra được ý đồ của cô, khóe môi lạnh lùng khẽ cong lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy cô nhắc đến hai chữ “bạn trai”, dừng lại một chút, trên khuôn mặt lành lùng dần dần biến mất thay vào đó là một nụ cười hài lòng, hắn không có mở miệng, chỉ im lặng cầm điện thoại lắng nghe Ninh Vân Hoan đang không ngừng nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên, cô cùng với hắn nói nhiều đến như vậy, tuy rằng rất sợ hắn, nhưng cô vẫn không ngừng nói, trong lòng có chút khẩn trương nên giọng của cô lại có chút nũng nịu giống như là đang làm nũng với hắn. Không biết có phải bởi vì không nhìn thấy cô, cũng không nhìn thấy được sự sợ hãi của cô nên trong lòng Lan Lăng Yến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn chưa từng nhẫn nại cầm điện thoại ngồi nghe người ta lảm nhảm liên tục nãy giờ như lúc này, thứ cảm giác này thật sự rất mới lạ, tuy rằng có chút bất mãn về chuyện cô về “nhà mẹ đẻ” trong vài ngày nhưng có thể bởi vì lần đầu được nghe cô lải nhải nên cảm giác khó chịu không thoải mái của hắn bị đè ép xuống, không phải như những lần trước phát tiết đi ra.

Một mực ngồi nói chuyện đến khi miệng đắng lưỡi khô, cũng không biết tại sao mình có thể nói suốt những điều vô nghĩa như vậy, điểm quan trọng chính là người ta cũng không hề cắt đứt câu chuyện, Ninh Vân Hoan cẩn thận từng li từng tí tiến vào phòng của mình rồi nhẹ nhàng chốt cửa, khi đặt mình lên giường cô mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất giọng hỏi:

"Này, Lan Cửu, anh còn có ở đó không?" Cả buổi không nghe thấy giọng nói của hắn, Ninh Vân Hoan thầm đoán có phải hắn đã ném điện thoại qua một bên để mình cô ngồi nói nhảm một mình hay không, đưa điện thoại ra khỏi tai rồi nhìn lên màn hình, trên màn hình hiển thị cô cùng Lan Lăng Yến trò chuyện đã được hơn 20’ rồi, Ninh Vân Hoan kinh hãi, sao cô có thể giữ Lan Lăng Yến trò chuyện lâu đến như vậy được? Nghĩ đến lúc nãy hầu như đều là một mình cô nói...cũng không hề nghe thấy tiếng hắn trả lời, cô lờ mờ nhận ra được lúc nãy cô còn đi nói xấu Ninh Vân Thành nữa, về sau. . .

Về sau, hình như càng nói cô càng tức giận, nói xấu Ninh Vân Thành thêm không ít lần nữa, quả nhiên là đi nói xấu người khác nên mãi mà không nói hết chuyện mà, thế mà cô lại dám cùng Lan Lăng Yên nói chuyện điện thoại đến nửa tiếng đồng hồ!

Sắc mặt của Ninh Vân Hoan lúc này đặc biệt cổ quái, cầm điện thoại trong tay, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, cô dám khẳng định Lan Lăng Yến đã sớm ném điện thoại qua một bên rồi, bởi vậy khi cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì giọng nói lạnh lùng của Lan Lăng Yến bỗng vang lên:

"Thì ra, ở trong lòng em luôn gọi anh như vậy?" Ngữ điệu chậm rãi, không chút lớn tiếng hay phập phồng, bây giờ tuy không nhìn thấy hắn, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn khi nói những lời này, mang theo vẻ lanhj lùng cao quý cùng bộ dáng xa cách ngàn dặm, khiến cho người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa không dám tiến lại gần, cô ngẩn người, trong đầu ngưng lại ba giây để suy nghĩ lại ý nghĩa câu nói của Lan Lăng Yến, sau đó cô mới giật mình hét lên.

Cô vừa mới nói gì? Lúc nãy cô lại dám gọi Lan Lăng Yến là Lan Cửu, vì nhất thời nói quá nhiều, cô đã buông lỏng cảnh giác với hắn.

Điện thoại thu lại tiếng hét chói tai của cô, Lan Lăng Yến nhịn cười, thật là đáng tiếc, hắn lại không thể tận mắt trông thấy được vẻ mặt của cô lúc này, một tay cầm điện thoại, tay kia thì hơi hơi nắm thành quyền, lười nhác đặt ở trên trán, rồi mới cất giọng: "Anh nhớ rõ anh chưa từng nói với em ở trong nhà anh đứng thứ chín thì phải."

Đúng là hắn chưa từng nói qua, Ninh Vân Hoan lại cứng ngắc, cô hít thở một hơi thật sâu, nửa ngày sau mới dám nói: "Em có chút lạ giường."

"Cô gái ngoan!" Lan Lăng Yên rất hài lòng khi thấy cô thức thời, cả buổi nghe cô nói lảm nhảm gân xanh trên trán hắn cũng muốn nhảy ra ngoài, nếu không phải đây là lần đầu tiên Ninh Vân Hoan thả lỏng khoảng cách nói chuyện với hắn làm hắn rất thích, nếu không nếu để hắn tiếp tục nghe những lời nói vô nghĩa như vậy, hắn thật sự sẽ sinh ra cảm giác muốn giết người! Nhưng nửa giờ trôi qua thật đúng không lãng phí, Lan Lăng Yến mỉm cười, đem điện thoại quăng lên trên bàn, lúc này hắn mới xuống nhà sai người đi chuẩn bị xe để đi gặp cô gái nửa ngày nay hắn vẫn chưa được trông thấy.

Thấy con gái trở về chưa được nửa ngày đã vội vàng thu dọn hành lí, cha Ninh cảm thấy rất buồn, nhưng ông vốn là người rất giỏi che dấu cảm xúc của mình, vì vậy nên dù thật tâm không muốn con gái mới vừa trở về còn chưa kịp ngủ lại một đêm đã đi nhưng ông cũng chỉ khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi:

"Mới vừa trở về, chưa được một đêm mà đã muốn đi rồi?” Giọng nói tuy có chút nghiêm khắc nhưng Ninh Vân Hoan đâu còn là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, làm sao lại không nghe ra được lời nói quan tâm trong đó của cha Ninh, cô tươi cười, ôm túi, đi đến trước mặt cha Ninh mẹ Ninh hôn một cái, lúc này cô nén lại cảm xúc trong lòng, giả bộ như không đếm xỉa tới: "Con vừa mới nhận được điện thoại, có một bạn học trong trường đang muốn tìm con, ba ba, lần sau con sẽ giành nhiều thời gian về nhà hơn"

"Là đi hẹn hò với bạn trai đúng không?" Đứng ở bên cạnh, trông thấy Ninh Vân Hoan đang dỗ dành cha Ninh cùng mẹ Ninh, trong lòng Ninh Vân Thành nổi lên tức giận nên giọng điệu có chút quái gỡ nói: "Mày dùng những lời này để dỗ ai, những chiêu này vài năm trước anh mày đây đã dùng hết rồi”.