Editor: Gà
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, cảm giác thân thể run run mộtlúc, mới dừng một chút, hai tay nhẹ nhàng nâng đầu cô lên. Ngón tay thon dài vuốt cằm cô một hồi, mới nâng mặt cô.
”Anh họ Lan, có một số người biết điều này, không lạ gì, nhưng anh rất tò mò, vì sao em biếtđược?” Lan Lăng Yến nhìn thấy ánh mắt cô kinh hoàng, đôi mắt ướt át lộra sợ hãi làm nổi bật con người đen láy, vì cực kỳ sợ hãi, nên đôi mắtkia đã phát run, xem ra rất đáng thương tội nghiệp. Đồng tử cô không thu nhỏ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, môi không có chút huyết sắcnào, hiện ra vài phần thê lương.
Trong nháy mắt cằm cô bị cốđịnh, ánh mắt Lan Lăng Yến co rút lại, muốn thu bàn tay đang nắm cổ taycô, nhưng trong nháy mắt anh khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, khôngnhững không thu tay lại, ngược lại tăng thêm sức, bình tĩnh nhìn cô:“Còn người phụ nữ họ Cố kia anh cũng rất tò mò, trước kia em và ả tachưa từng quen biết, nhưng sao lại căm thù ả như vậy, ả và Ninh VânThành quen nhau nhưng em không hề bất ngờ, thậm chí dường như đã sớmbiết chuyện này. Long Minh cha con Đông Phương Long và có lẽ rất nhiềungười trong Hoa Hạ nhất định em không thể biết, nhưng có vẻ em không hềxa lạ gì với bọn họ, không hề kinh ngạc về tính cách của Đông PhươngNgạo Thế.”
Đủ loại chuyện đan thành một tấm lưới lớn không nhìnthấy, tò mò bao chặt Lan Lăng Yến. Anh vốn không nghĩ sẽ ép cô, anh thật sự không muốn nhìn thấy biểu tình khó xử của cô, anh không phải ngườivô tâm. Suy nghĩ đến sự sợ hãi của cô lúc đó, bản thân đã muốn từ bỏviệc ép hỏi cô.
Lan Lăng Yến một mực chờ cô chủ động nói chomình, nhưng anh kiên nhẫn nhịn hơn hai năm, cô không những không muốnchủ động nói với anh. Trái lại càng tránh anh như rắn rết, nếu khôngphải tối hôm qua cô biểu hiện nỗi sợ hãi trong lòng ra khiến anh lạnh cả người, anh thật không nỡ ép cô, nếu so với việc cô không muốn nói thìbản thân lại càng không muốn nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô.
Ninh Vân Hoan yên lặng nghe, không lên tiếng, thân thể cô cứng ngắc co lại,biểu hiện bình tĩnh đến gần như vô cảm, ánh mắt kia tối đen không cóchút ánh sáng, nếu thân thể cô không đang run rẩy, chỉ sợ Lan Lăng Yếnnghĩ cô hoàn toàn không nghe được lời anh vừa nói.
Cô không nóichuyện, Lan Lăng Yến có rất nhiều biện pháp, anh không vội vã nhiều lời. Bức cung như thế này nên chú ý thời điểm và phương pháp. Phải biết rằng người nói nhiều lúc này đa phần đều vì chột dạ. Anh vừa nói đó chỉ vìmuốn phá tan phòng bị của Ninh Vân Hoan, anh không muốn đối mặt với cảmgiác không nắm rõ bất cứ thứ gì, rất hư vô. Chưa nắm giữ được toàn bộtrong bàn tay anh, cô gái trước mắt này có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Đến tình trạng hiện giờ, Lan Lăng Yến mới biết sau khi quen cô cái loại bản năng muốn khẩn cấp bắt được cô là cảm giác gì, cho dù anh tự tin mườiphần, cho rằng Ninh Vân Hoan không thể dễ dàng thoát khỏi anh, nhưng anh vẫn gắn trên người cô đủ loại thiết bị tìm kiếm, cho dù biết cô khôngthể chạy mất, nhưng cảm giác không chắc chắn vẫn tồn tại, cho đến bâygiờ rốt cuộc thiếu kiên nhẫn mới hỏi cô, Lan Lăng Yến mới biết được cảmgiác muốn bắt được đó là gì.
”Nếu...” Hai người không nói gì mộtlúc lâu, Lan Lăng Yến thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, Ninh Vân Hoan vốn bắt đầu bình tĩnh, nhưng về sau lại bị anh nhìn đến mức da đầu run lên, mỗi tế bào trên khuôn mặt đều không ngừng run rẩy, cô muốn cúi đầu tránhcái nhìn của Lan Lăng Yến, ánh mắt này cứ như cô bị người ta mổ xẻ đặtngồi trước mặt anh, nhưng cằm cô bị người giữ trong tay, hoàn toàn trốnkhông thoát.
Tựa như kiếp trước, kiếp này bất luận quá trình như thế nào, kết quả đều rơi vào tay người này.
Trong mắt Ninh Vân Hoan xuất hiện nước mắt, thời niên thiếu cô cũng từng cómộng tưởng thiếu nữ, nhưng cuộc sống tát cô một bạt tay. Trước kia côđang sống sung sướng, tương lai sáng lạn lại xuyên đến thế giới này,thậm chí cô chưa từng cảm nhận được sự thống khổ của cái chết, đối vớicái chết chỉ có bản năng sợ hãi nhưng chưa hề thật sự trải qua nỗi sợhãi đó, nhưng tất cả những thứ đó đều do Lan Lăng Yến ban cho cô, mỗingày trần truồng trong phòng thí nghiệm, cuộc sống bị người xem nhưchuột bạch, cô từng sống hơn một tháng, mỗi ngày trừ bỏ thay đổi phòngthí nghiệm rồi lại bị làm thí nghiệm, còn có đủ loại hành hạ khác.
Trong quá trình đó thuốc thí nghiệm cổ quái gì đều đã phát sinh, đời trướcvào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, kết quả của cái chết không chỉcó sợ hãi và sợ hãi, hơn nữa càng thêm khuất nhục.
Tuy người khởi xướng là thánh mẫu "khờ dại đơn thuần" Cố Doanh Tích kia, nhưng hungthủ chân chính lại là Lan Lăng Yến. Nếu Cố Doanh Tích là người mang đếncho cô cảm giác không thích, thì Lan Lăng Yến là một cây đao, lưỡi daobén ngót khiến cô thường xuyên giật mình tỉnh lại từ trong mộng.
Hai người ở chung hơn hai năm, tuy đã sinh một con trai, nhưng cô vẫn bấtan, sau khi biết Lan Lăng Yến có cảm tình với cô, cô vẫn sợ hãi. Nhìnngười đàn ông này nở nụ cười giết người không chớp mắt, loại sợ hãi nàyđã thấm sâu vào lòng cô, bình thường không xuất hiện, nhưng vẫn đang đợi cơ hội chui từ dưới đất lên, như một hạt giống, nếu đêm qua cô khôngphát sốt, hạt giống kia không nghe lời mơ hồ nẩy mầm lên, kỳ thật cô cóthể nhịn được, cô có thể tiếp tục nhẫn nại.
Sống đã hai đời như thế, cô không có bản lĩnh nghịch thiên gì, chỉ học được ngoan ngoãn nhẫn nại thôi.
Nhưng sự êm đẹp đó, một khi bị người xé mở tầng ngụy trang kia ra, Ninh VânHoan bỗng nhiên phát hiện bản thân không muốn nhịn nữa. Đời trước côsống buồn bực chết đầy khuất nhục, đời này trùng sinh trở về, tuy hìnhnhư tạm thời thay đổi rất nhiều, nhưng ba Ninh mẹ Ninh vẫn không phòngbị Ninh Vân Thành, đàn ông của nữ chủ Cố Doanh Tích xuất hiện một ngườitiếp một người, vừa sinh bệnh lại thêm lúc này Lan Lăng Yến bức bách,khiến Ninh Vân Hoan sinh ra một loại cảm giác cam chịu:
”Nếu tôinói, tôi biết hết?” Tuy biết Lan Cửu không phải người dễ chọc, nhưng lúc này tâm lý đã tan vỡ Ninh Vân Hoan vẫn ngẩng đầu hỏi:
”Tôi biếtanh tên gì, tôi cũng biết vì sao tôi ghét Cố Doanh Tích. Tôi sợ anh, anh không phải là người tốt, anh giết người không chớp mắt, anh còn có cáiphòng thí nghiệm kia nữa.” Cô càng nói càng kích động. Dường như đã gặpphải cảnh ngộ như đời trước, khiến tay chân cô đều đã bắt đầu lạnh rồi,cố gắng ôm chặt thân thể, càng thêm run rẩy: “Tôi chỉ muốn sống sótthôi. Nhưng anh...”
Nguyện vọng của cô chưa hề thay đổi, cho đếnnay sau khi trùng sinh làm mọi thứ đều chỉ vì sống sót mà thôi, nhưngLan Lăng Yến vẫn ép cô, phía trên có hào quang nữ chủ trói chặt cô, lúcnày toàn thân đều không thể an ổn rồi, Ninh Vân Hoan vốn không phảingười có bao nhiêu tâm kế, chỉ vì cuộc sống đã dạy cô phải biết khôn, va chạm quá mức mới khiến cô hiểu rõ rất nhiều đạo lý.
”Anh như thế nào?” Lan Lăng Yến thản nhiên hỏi, thấy lúc này sắc mặt cô trắng bệchrun rẩy nói không nên lời. Cô không phải cố kỵ nên không nói, mà vì bâygiờ cực kỳ lo sợ mới nói không ra lời. Dựa theo lời Ninh Vân Hoan nóithì anh lại chắc chắn vài phần, lúc này ánh mắt Lan Lăng Yến hơi nheolại, trái tim ngừng một nhịp, nhạy cảm bắt được một số từ quan trọng"sống sót", "phòng thí nghiệm", "giết người không chớp mắt".
Ninh Vân Hoan hận anh anh biết, anh cũng không yếu ớt như trong tưởng tượngcủa người bình thường. Mặc kệ cô gái này có sợ anh hay không, cho rằngcó phải người tốt không, Lan Lăng Yến hoàn toàn không nghĩ phải làmngười tốt gì đó, cho nên đương nhiên xem nhẹ lên án của cô, ngược lạihỏi: “Em biết anh có phòng thí nghiệm.” Nói xong, anh lại dũng cảm phỏng đoán: “Em đã vào rồi.”
Lời này anh khẳng định không phải nghivấn, hai mắt Ninh Vân Hoan đẫm lệ, căm hận trừng mắt nhìn anh, không lên tiếng. Lan Lăng Yến phát hiện sự tình càng ngày càng thú vị, anh khẳngđịnh Ninh Vân Hoan chưa từng đến phòng thí nghiệm kia của bản thân, nơiđó không phải chỗ tốt gì, có thể đi vào trừ bỏ nhân viên nghiên cứu,hoàn toàn không xuất đầu lộ diện ra, chuyện này vô cùng bí mật, dù saobản thân anh không phải là người gì tốt, đôi khi khó tránh việc lấyngười sống làm thuốc thí nghiệm, nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ đa phần người trên thế giới đều nhìn anh không vừa mắt.
Trừ baLan mơ hồ biết một ít, chuyện này ngay cả Lâm Mẫn cũng không biết, LanLăng Yến không hiểu làm sao Ninh Vân Hoan biết chuyện này, mà cô còn vào rồi. Giả sử cô thật sự vào rồi, hiện giờ cô sợ anh thành dạng này, lấythân phận gì để vào, đương nhiên không cần nhiều lời. Nhưng Lan Lăng Yến hoàn toàn chưa từng bắt cô vào, toàn bộ việc này chỉ có thể giải thíchbản thân càng ngày càng đến gần sự thật rồi. Tốt.
Cô gái này thật sự đã vào, lấy thân phận gì tiến vào phòng thí nghiệm, trong lòng anhđương nhiên rõ ràng, nói cách khác, có thể cô từng chết trong tay mình. Ý niệm như một loại dược được tiêm vào huyết quản anh, khiến cả người anh đều đã sôi trào lên, ánh mắt như chim ưng chặt chẽ tập trung nhìn mặtNinh Vân Hoan, không dấu vết tiếp sát cô: “Chết trong phòng thí nghiệmcủa anh?”
Thân thể Ninh Vân Hoan như bị điện giật khẽ run rẩy,trong lòng Lan Lăng Yến nhất thời hiểu rõ. Đoán là một chuyện, nhưng khi biết được chân tướng, trong lòng anh vẫn rất kinh ngạc xen lẫn vuimừng. Quả thật không thể tưởng tượng được, nếu cô đã từng chết một lần,như thế những điểm không hợp lý trước kia, bản thân đều có thể nghĩthông suốt rồi.
Nguyên nhân kiếp trước cô ở trong phòng thínghiệm của anh, như thế cô biết anh họ Lan, biết rõ anh thứ chín, cũngkhông phải việc gì khó, cô căm thù và kiêng kỵ người phụ nữ họ Cố kia,Lan Lăng Yến cũng đoán được lúc đó cô và họ Cố kia đã xảy ra chuyện gì,cô biết Long Minh, cũng biết rõ thân phận của cha con Đông Phương Long,toàn bộ chỉ có thể giải thích những người này từng liên quan đến cô.
Trong mắt Lan Cửu một mảnh âm trầm, tuy biết có khả năng trước kia Ninh VânHoan chết trong tay anh, trước kia bà xã và anh không phải không có vấnđề, giữa hai người ít nhiều vẫn tồn tại một liên hệ như vậy, điều nàykhiến anh thật cao hứng, sau khi biết rõ toàn bộ, Ninh Vân Hoan sợ hãivà né tránh, phòng bị anh, anh đương nhiên cũng hiểu được, khi khôngbiết lý do chỉ cảm thấy khó xuống tay, nhưng giờ đã biết nguyên do,trong lòng Lan Lăng Yến chỉ có thỏa mãn và thương tiếc cô mà thôi.
”Bảo bối ngoan.” Lan Lăng Yến ôm chặt cô vào lòng, hôn trán đầy mồ hôi củacô, lại hôn lên mi mắt đẫm nước, người trong lòng còn muốn vùng vẫy,nhưng cánh tay Lan Lăng Yến càng ôm càng chặt, sau cùng Ninh Vân Hoankhông giãy dụa nữa, nở nụ cười sâu xa: “Tôi chết trong phòng thí nghiệm, sau đó sống lại, vào lúc trước khi học đại học.”
Không nghĩ đếnmới trở về chưa đến vài ngày, lại bị khắc tinh Lan Lăng Yến nhìn trúngnên Cố Doanh Tích cực kì hâm mộ cô, nhưng đối với loại may mắn này, Ninh Vân Hoan thật sự cười không nổi: “Tôi rất sợ anh, tôi không muốn ở cùng với anh, tôi chỉ muốn có một công việc tốt, không muốn rơi vào kết cụcnhư trước.” Cô muốn thay đổi tiếc nuối trước kia, muốn sống như mộtngười bình thường, kết hôn sinh con mà trước khi xuyên qua không thựchiện được, đời sau thì khát vọng vừa mới sinh ra đã héo tàn, trái lạiđời này ước nguyện được đền bù rồi, nhưng đối tượng là người cô e sợtránh còn không kịp.
”Em còn sống, không ai muốn lấy mạng em nữa, nhưng không thể không ở với anh, cũng không được sợ anh.” Lan Lăng Yếnthấy biểu tình cô suy yếu, mặt xám như tro, khẽ nói làm cô tùy thời cóthể tan vỡ, anh càng ôm cô chặt hơn nữa, cầm hai tay đã nắm thành quảđấm của cô, không cần tốn nhiều sức đã tách bàn tay cô ra. Mười ngón tay đan xen với cô. Lần nữa áp cô trở về chăn: “Trên thực tế, trước kiakhông được ở cùng em, thật sự rất tiếc nuối.” Lan Lăng Yến nói đến đây,trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng đáng tiếc. Mày nhíu lại: “Nhưng HoanHoan, anh thật sự rất vui, em chết trong tay anh mà.” So với việc côbình an còn sống, sau đó gả cho người khác, chuyện như vậy đối với anhmà nói, thà để cô gái này chết trong tay anh đi, khiến trong lòng anhthoải mái hơn.
Ninh Vân Hoan không ngờ anh sẽ nói vậy, giết chếtcô mà anh nói ra thiên kinh địa nghĩa như vậy, trước đó không phải cócảm tình với cô sao? Quả nhiên là Lan Lăng Yến, yêu cô nên muốn giếtchết cô ư? Xem ra trước đây cô yên tâm quá sớm rồi, cho rằng bản thân ởcùng với anh thì cuộc đời sẽ không còn nỗi lo về sau, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan nghe anh nói anh rất vui khi anh giết chết cô, nhưng cô thìkhông vui nổi rồi.
Đang bi thương vì bị anh nói thế mà nhanhchóng tan thành mây khói, đôi mắt cô sáng ngời oán hận trừng anh, trongmắt tựa như được mưa gió rửa sạch, sạch sẽ xinh đẹp kinh người. Lan Lăng Yến thấy cô tức giận, nhịn không được nở nụ cười, thấy cô càng ngàycàng giận, khổ sở trong mắt đều đã biến thành tức giận, không khỏi mútđôi môi đỏ bừng sau khi khóc của cô: “Em chỉ có thể thuộc về anh, nếukhông thuộc về anh, anh tình nguyện phá hủy.”
Anh không phảingười gì tốt, cũng không rộng lượng đến mức nếu cô không thích mình thìsẽ buông tay chúc cô hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn Lan Lăng Yến được giáodục rằng muốn cái gì nhất định phải tranh thủ, nếu bản thân không chiếmđược, người khác cũng đừng mong có được. Cô gái họ Ninh này đã ở với anh hơn hai năm, thật đáng tiếc khi cô gái này không phát hiện ra bản tínhcủa anh, nhưng dù như thế nào, cô trốn không thoát khỏi tay anh đâu, nếu đời trước cô chết trong tay mình, nên dù thế nào, cô vĩnh viễn phảithuộc về anh.
Đối với loại luân hồi thần kỳ này Lan Lăng Yến cảmthấy vô cùng ngạc nhiên, dù bản tính anh đa nghi nhưng bây giờ lại không hề hoài nghi cô, anh tin tưởng Ninh Vân Hoan, loại cảm giác này rất kỳdiệu, giả sử trước đây có người nói vậy với anh, dù cho biểu hiện chânthật, chỉ sợ anh hẳn sẽ không tin tưởng, ngược lại có thể cho rằng người đó nói bậy thôi miên người khác, trực tiếp đưa đi giải phẫu rồi.
Nhưng đối với cô gái này, anh không hề có chút hoài nghi, loại tín nhiệm nàyLan Lăng Yến vốn cho rằng bản thân sẽ không có được, ngay cả với ba Lananh cũng cảnh giác hơn tín nhiệm, nhưng đối với Ninh Vân Hoan anh thậtsự không hề phòng bị, giả sử nếu có luân hồi như vậy, thì cô gái nàychính là người trong sinh mệnh của mình, mặc kệ đời kia đi.
BịLan Cửu nói đến tức giận run cầm cập, Ninh Vân Hoan đá chân muốn giẫmanh, lăn qua lăn lại, ngược lại cô cọ đến khi ánh mắt Lan Cửu xuất hiệnnguy hiểm.
Nếu một nam một nữ cãi nhau trong phòng, đặc biệt khihai người vẫn nằm trên giường, kết quả đều chỉ có một. Cô còn đang mangbệnh mà, vừa nãy cô còn đang khóc rống vô cùng thương tâm, đời trước Lan Lăng Yến hại chết cô, đời này lại đè cô đến sít sao không kịp trở mình, hoàn toàn không quan tâm cô đang muốn một mình liếm láp miệng vếtthương, người ta còn đang mất mác thống hận khổ sở, thì anh lại một lầnnữa chơi đùa với cô đến mức suýt khóc.
Không biết có phải đểchuyện đó trong lòng đã lâu, sau khi nói ra, ngược lại trong lòng thoảimái hơn, vốn sốt rất cao, đã lập tức hạ sốt. Nhưng Ninh Vân Hoan nghĩđến tình huống hôm qua, thì ảo não hận không thể tát mình hai bạt tai.
Sao có thể nói ra chuyện trùng sinh chứ, Lan Cửu là kẻ điên, sao cô lại dám nói! Ngày hôm qua cô không chết thật sự là kỳ tích!
Vốn Lan Lăng Yến xin cho cô nghỉ nửa tháng dưỡng bệnh, nhưng Ninh Vân Hoankhông dám ở nhà ngốc tiếp, buổi tối cô lấy cớ bị bệnh mệt mỏi khó chịunên ngủ sớm, ngày hôm sau sáng sớm đã nháo muốn đi học. Lan Lăng Yếncười như không cười nhìn cô, gật đầu.
Chuyện ngày hôm qua kỳ thật lúc ấy anh không muốn để Ninh Vân Hoan rút lui, nhưng thật sự chỉ anhmới biết được, trước kia cô gái họ Ninh này núp trong một cái vỏ, chongười ta đụng đến, nhưng lại thật sự không thân cận với ai. Nhưng hiệntại vỏ của cô bị anh đánh nát, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng dáng vẻ côbây giờ đầy sinh khí hơn, hoàn toàn không giống với bộ dáng anh khôngthể đoán được trước kia.
Hiện tại tuy tính tình Ninh Vân Hoannóng nảy, nhưng Lan Lăng Yến thấy mọi việc đã dễ dàng hơn nhiều. Anh códự cảm, loại hình thức ở chung cũ của hai người đã bị đập tan, đợi chờmình, nói không chừng một ngày nào đó giấc mơ sẽ trở thành sự thật.
”Túi, bao tay.” Lan Lăng Yến vừa nói, vừa cất di động, chìa khóa và bóp tiềncủa cô vào trong túi, vừa giúp cô bỏ sách vở vào, Ninh Vân Hoan học gì,anh còn rõ ràng hơn cô, mấy thứ này mỗi ngày đều có người chuyên chuẩnbị trước, anh chỉ muốn giúp cô kiểm lại thêm lần nữa.
Tình huốngvẫn như bình thường, nhưng Ninh Vân Hoan có chút lo lắng xấu hổ, cô hốihận ngày hôm qua sinh bệnh lại bị anh ép hỏi nên đã nói ra chuyện khôngnên nói, hơn nữa rõ ràng bản thân là bệnh nhân nhưng anh vẫn cố muốn cái gì phải đạt được cái đó, trước kia được anh thích nhất định chỉ là ảogiác thôi!
Khi lên xe Lan Lăng Yến kéo Ninh Vân Hoan đang ngồitrong góc ôm vào lòng, sau khi anh nói hoặc là có được cô, hoặc phá hủycô, lập tức Ninh Vân Hoan nhìn anh không còn hòa nhã nữa, từ chối hồilâu, nhưng đấu không lại anh, vẫn bị anh ôm vào lòng.
”Ngoan,giữa trưa anh đến đón em, muốn đến chỗ nào ăn cơm?” Buổi chiều Ninh VânHoan có tiết, nhưng hiện tại trời nóng nực, buổi sáng lúc đi còn tốt,buổi chiều Lan Lăng Yến không hy vọng cô vẫn ở trường học, huống chi lúc này anh muốn buộc chặt người trước mắt một khắc cũng không được trốn,tự nhiên giúp cô quyết định luôn. Ninh Vân Hoan vốn cũng không muốn ởtrường, cô muốn đến công ty, nhưng buổi chiều bị người ta hẹn trước, côcòn không thể phản kháng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Lan Lăng Yến.
Ngày hôm qua hai người đã nói chuyện với nhau, nhưng lại tựa như cái gì cũng chưa từng nói, điều này khiến trái tim cô bị anh treo ngược lên, khônglên không xuống được, rất hoảng loạn. Lan Lăng Yến xoa đầu cô ý bảo cônhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó không nói không rằng.
Điđến phòng học chân Ninh Vân Hoan vẫn mềm nhũn, dường như đang dẫm trênmây, cả người có chút mất hồn vía, trong phòng học một đám bạn học vâyquanh một chỗ cười nói gì đó, Ninh Vân Hoan lặng lẽ vào phòng học, trênvai bỗng xuất hiện một cánh tay mềm mại, lúc này Ninh Vân Hoan đang nghĩ ngợi, nhớ đến chuyện ngày hôm qua thì tâm phiền ý loạn, thình lình bịngười chụp một phát nhất thời sợ đến run người.
”Hoan Hoan.” Mộtgiọng nữ mềm nhẹ vang lên, Ninh Vân Hoan sợ đến mức trái tim nhảy loạn,sắc mặt hơi trắng bệch quay đầu, nhìn thấy Lý Phán Phán nở nụ cười đứngsau lưng cô, hàm răng trắng tinh, vô cùng động lòng người.
”Cậulàm tớ sợ muốn chết.” Ninh Vân Hoan vỗ ngực, lúc này mới trừng mắt nhìnLý Phán Phán. Lý Phán Phán sững sờ một chút, rồi nở nụ cười: “Lần đầutiên tớ thấy cậu có biểu hiện này nha.”
Trước đây Ninh Vân Hoanluôn lạnh nhạt, cả người không hoạt bát và kích động, tựa như một ngườinhìn thấu thế sự, không sôi nổi, bình tĩnh khiến người ta bội phục. Lúchai người bị bắt cóc đến Long Minh, Lý Phán Phán đã nhìn ra được, lúc đó Ninh Vân Hoan không chút hoang mang, khiến người ta tin tưởng theo bảnnăng, nhưng hôm nay lần đầu tiên Lý Phán Phán thấy Ninh Vân Hoan tỏa rahơi thở thiếu nữ chứ không phải dáng vẻ già nua.
Loại cảm giácnày khiến cô ta cảm thấy mới lạ, đồng thời, nhìn chằm chằm vào Ninh VânHoan. Ninh Vân Hoan đang nghĩ đến Lan Lăng Yến, bị cô ta làm cho giậtmình nhất thời trái tim đập dồn dập, tức giận: “Người dọa người hù chếtngười cậu có biết không.” Đặc biệt lúc này trong lòng cô đang có chuyệnđấy.