Tư Lăng vẫn biết yêu hỏa của Trọng Thiên rất lợi hại, nhưng hiện nay thấy chỉ có vài tia lửa như sợi tóc thế mà có thể dễ dàng chế phục một con yêu thú cấp 8, trong lòng vô cùng giật mình.
Cảm giác được khí tức của Chiếu Trạch Quái cấp 8 này dần dần yếu ớt, Tư Lăng bảo Trọng Thiên rút yêu hỏa của nó đi. Ngọn lửa trong linh trận đã nhỏ đi rất nhiều, có thể nhìn thấy con Chiếu Trạch Quái kia bị lửa thiêu đến dần dần trở nên cứng rắn, xa xa nhìn như một gò đất khô cằn.
“Các vị đạo hữu, ta muốn lấy yêu đan của con Chiếu Trạch Quái này.” Tư Lăng nói với bọn họ.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, rồi tu sĩ mặt đen trung niên nọ đáp lại: “Linh trận này là do đạo hữu tạo ra, đạo hữu nếu muốn thì lấy đi.” Như vậy cũng coi như là kết một thiện duyên với Tư Lăng, dù sao có thể kết giao với đệ tử đại môn phái có thực lực mạnh mẽ cỡ này đối với bọn họ mà nói cũng là một chuyện tốt.
Tư Lăng hoàn toàn không biết người khác đã coi hắn là đệ tử nội môn giàu nứt đố đổ vách của đại môn phái nào đó, nghe được bọn hắn nói như vậy thì tự nhiên cao hứng. Hắn nhanh chóng lấy ra Cửu Chuyển Linh trận, quay về hướng con Chiếu Trạch Quái đã không còn khí lực phản kháng mà bắt đầu rút hồn, mạnh mẽ rút cả hồn phách và yêu đan của nó vào mảnh hồn tinh hệ Thổ.
Không còn yêu đan, con Chiếu Trạch Quái kia chỉ còn dư lại cái cơ thể như ngọn núi nhỏ, bởi vì bị lửa lớn thiêu nướng nên bề ngoài trông như gò đất cứng rắn cháy đen. Loại Chiếu Trạch Quái này ngoại trừ yêu đan thì thân thể của nó không giống yêu thú khác, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, hơn nữa còn hôi thối như vậy, cũng không có người nào hứng thú với thân thể của nó cả.
Tuy rằng mọi người toàn thân nhếch nhác, hơn nữa bị thương không nhẹ, nhưng sau khi Chiếu Trạch Quái chết đi, cũng không dám trì hoãn, tiếp tục tiến về phía trước, hi vọng nhanh chóng rời khỏi mảnh đầm lầy này. Với lại, không có Chiếu Trạch Quái cấp 8 áp chế, đám Chiếu Trạch Quái biến dị kia lại bắt đầu tre già măng mọc nhào tới, làm những kẻ mới vừa trải qua một trận chiến đấu như bọn hắn cảm thấy tâm lực đều mệt mỏi.
Lại qua hai canh giờ, bọn hắn rốt cục nhìn thấy bờ đầm lầy, trong lòng mọi người đều vui vẻ, nhanh chóng vọt về phía bờ, sau đó thân thể bay lên khỏi mặt đất, nhảy lên trên bờ.
Vừa lên tới bờ, tất cả mọi người đều ngồi xuống đất thở dốc, ngay cả Tiêu Trạc cũng không kịp phục hồi dáng dấp quý công tử vốn có, cả người đầy mùi hôi thối.
Đến trên bờ, Trọng Thiên vội vả nhảy khỏi vai Tư Lăng, vẻ mặt ghét bỏ.
“Tư công tử, ngài vẫn nên nhanh chóng rửa sạch mùi thối trên người đi, thực sự là quá thối rồi.” Thích sạch sẽ, Tiểu Yêu Liên cũng truyền âm cho Tư Lăng.
Tư Lăng trong lòng buồn bực, thối cái gì mà thối, rõ ràng đều đang ngậm lá cây, sao có thể ngửi thấy được mùi thối chứ? Hai tên này rõ ràng là đến châm chọc hắn. Tuy rằng trong lòng oán giận, nhưng Tư Lăng vẫn đưa tay ngưng tụ luồng nước, lại điều khiển dòng nước vòng quanh quần áo để thanh tẩy một lần, quét qua chỗ nào thì cũng mang đi bùn đất chỗ đó. Sau khi đạt Trúc Cơ, Tư Lăng sử dụng ngày càng thành thạo tinh tế các pháp quyết thuộc tính Thuỷ cũng như thuộc tính Hoả, bất quá cội nguồn vẫn là hồn lực. Hiện tại loại pháp quyết ngưng tụ nước để giặt quần áo gì đó thì thật ra rất đơn giản.
Sau một lúc, tất cả mọi người đều tự xử lý bùn đất trên người, người bị thương cũng ăn linh đan chữa thương xong.
Lúc này, Tiêu Trạc nhìn Tư Lăng một cái, cười lạnh một tiếng, liền nhảy lên phi kiếm bay đi, một bộ dáng xem thường việc nhập bọn với hắn.
Điệu bộ muốn ăn đòn này tự nhiên làm chướng mắt Trọng Thiên đại gia và cô bé Tiểu Hồng, bé Tiểu Hồng gào lên: “Đúng, chủ nhân, dùng lửa thiêu hắn, thiêu đến vợ của hắn cũng không nhận ra!”
Trọng Thiên đại gia gừ gừ kêu một tiếng, tỏ vẻ rất đồng ý ~~
Tư Lăng: “............“. Bé Tiểu Hồng đáng yêu thuần khiết, rốt cuộc là ai đã dạy hư ngươi rồi?
Bốn tên tu sĩ nọ cũng đi lại đây, rối rít cảm tạ Tư Lăng, thuận tiện tự giới thiệu mình một lần. Tu sĩ mặt đen trung niên tên là Hắc Kỳ, nữ tu xinh đẹp tên là Mạnh Phi Yến, còn lại hai người là Trần Thiên Dực và Trương Đức, đều là đến từ Liên minh tán tu.
“Tư đạo hữu, kế tiếp chúng tôi muốn đi về hướng bắc để tụ họp với những người ở Liên minh tán tu, huynh thì sao?” Hắc Kỳ hỏi, chủ động nói ra hành tung, bất quá là muốn mời Tư Lăng cùng đồng hành thôi.
Tư Lăng lắc đầu, nói rằng: “Ta cũng đã hẹn với đồng bạn rồi, không cùng đường với các vị.”
Sau khi nghe xong, trong lòng bọn Hắc Kỳ khá thất vọng. Mọi người đều có ấn tượng không tệ với Tư Lăng, mà Tư Lăng cũng coi như đã cứu bọn họ một mạng, lúc nghe Tư Lăng nói mình là tán tu, bọn hắn liền có ý nghĩ muốn thuyết phục Tư Lăng gia nhập Liên minh tán tu. Nhưng mà khi nghe Tư Lăng có người ca ca là đệ tử nội môn phái Thiên Tông, chờ đến khi Thiên Tông phái mở cửa thu nhận đệ tử thì hắn có thể sẽ bái nhập Thiên Tông phái, họ chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua thôi. Mà như vậy cũng rõ ràng vì sao Tư Lăng vừa ra tay liền có thể lấy ra một xấp linh phù, Tư Hàn - người này chính là thiên tài đệ nhất Tây Cảnh, cả Liên minh tán tu cũng là biết đến kỳ danh, có vị huynh trưởng thiên tài cỡ đó, tài sản của Tư Lăng phong phú cũng không kỳ quái.
Nếu không cùng đường, bốn người liền nói lời từ biệt với Tư Lăng, sau đó lấy phi kiếm ra, bay về phía bắc.
Chờ sau khi họ rời đi, Tư Lăng liền dẫn yêu thú Trọng Thiên cùng cô nương Tiểu Hồng bay hướng về phía đông nam.
Tiểu Hồng từ vạt áo Tư Lăng thò đầu ra, tò mò nhìn núi sông rừng rậm phía dưới, đột nhiên nói rằng: “Tư công tử, phía dưới có rất nhiều linh thảo, bất quá cấp bậc đều không cao.”
Tư Lăng hiểu được gật đầu, “Đây là khu vực bên ngoài Huyễn Thiên bí cảnh, linh thảo có cấp bậc cao đã sớm đã bị người tới trước hái mất rồi. Không vội, chờ sau khi tụ họp với bọn Truyền đạo hữu, ta có thể tiếp tục hái linh thảo cao cấp rồi, chỉ có linh thảo cấp cao mới có thể bán được giá tốt.” Nói xong, Tư Lăng sờ sờ cằm, tiếp tục nói: “Chờ rời khỏi Huyễn Thiên bí cảnh, ta sẽ đi mua chiếc phi thiên thuyền, cũng không cần lúc nào cũng ngự phi kiếm nữa, vậy không tiện lợi thoải mái gì cả.”
Tiểu Yêu Liên tán đồng gật đầu, cả Trọng Thiên cũng kêu một tiếng. Được Tiểu Hồng truyền âm xong thì Tư Lăng mới biết tên này thế nhưng lại dám sai khiến mình phải mua chiếc phi thiên thuyền vừa tốt lại thoải mái, còn có thể ngồi ở bên trong thịt nướng, làm hắn suýt chút nữa trực tiếp đánh nó từ phi kiếm rớt xuống đất.
Liên tục phi hành ba canh giờ, trước lúc trời tối, Tư Lăng đã tới một rừng cây.
Tư Lăng dừng lại ở trước rừng cây, sau đó lấy ra Truyền Âm phù truyền âm với Pháp Lãng Truyền Sơ, nói cho bọn họ biết mình đã đến. Bên kia rất nhanh đáp lại, Truyền Sơ còn đang trên đường tới -- nàng bị truyền tống đến một nơi cách khá xa nơi này, mà Pháp Lãng cũng đã đến, bất quá gặp phải phiền toái, bị mấy tên tu sĩ theo dõi.
Tư Lăng sờ sờ cằm, nếu đã thu được đồ tốt của Pháp Lãng, vậy nên đi xem một chút, xem hắn đụng phải phiền toái gì.
Tư Lăng lại lấy ra phi kiếm, bay về hướng mà Pháp Lãng nói tới. Đại khái bay khoảng 2 khắc, liền nghe được âm thanh đấu pháp ở trong rừng cây cách đó không xa.
Tư Lăng hạ xuống ở một khoảng cách an toàn, sau đó thu hồi phi kiếm, vỗ trên người tấm Liễm Tức phù và Ẩn Thân phù, rồi bước về địa phương đang chiến đấu. Đi được một đoạn, Tư Lăng rất nhanh nhìn thấy ba người đang chiến đấu, Pháp Lãng đứng ở trong một cái trận pháp, điều khiển trận pháp kia, hai nam tu sĩ đang tấn công ở ngoài trận pháp.
Hai người tu sĩ này một người là Trúc Cơ sơ kỳ, một người là Luyện Khí kỳ Đại viên mãn, chớ trách lại để ý tới Pháp Lãng chỉ là Luyện Khí kỳ tầng mười. Vốn cho là một tu sĩ nho nhỏ Luyện Khí tầng mười cấp thấp không đáng để lo, nhưng không ngờ lại là Trận Pháp Sư, làm bọn họ ăn thiệt. Bất quá may là hai người bọn họ luôn cảnh giác, mới không có xâm nhập vào trận pháp này. Mà lúc trước hai tên Luyện Khí kỳ đồng bạn của họ tiến vào trong trận pháp, kiên trì bất quá một phút thì liền bị trận pháp này cắn giết, làm cho bọn họ cũng không dám coi thường tên tiểu trận pháp sư này nữa.
Nếu Pháp Lãng cứ ở mãi trong trận pháp không ra ngoài, bọn hắn cũng chẳng thể làm gì với hắn, thế nhưng hai người đồng bạn của họ đã chết, làm cho trong lòng bọn họ kìm nén một cơn tức giận, quyết định nhất định phải công phá trận pháp để giết chết tên Trận Pháp Sư này. Cũng không tin nếu bọn hắn duy trì công kích liên tục, hắn ta có thể giữ vững được bao lâu.
Bởi trên người Tư Lăng dùng chính là linh phù tứ phẩm, cho nên thần thức của tu sĩ Trúc Cơ căn bản không thể phát hiện hắn đến, còn đến ngay sau lưng họ.
Tư Lăng cũng phát hiện ý đồ công kích trận pháp của hai người này, tuy rằng không biết trận pháp của Pháp Lãng có thể giữ vững được bao lâu, nhưng cũng không thể cứ lãng phí thời gian như vậy chứ? Vì vậy Tư Lăng trực tiếp ra tay, hơn nữa còn không có tự giác của tu sĩ Trúc Cơ, ra tay đánh lén, trực tiếp phong bế linh khí của bọn hắn, khiến bọn hắn tạm thời không cách nào sử dụng linh lực, lập tức giống như một người bình thường.
Thấy bóng người Tư Lăng đột nhiên xuất hiện, Pháp Lãng thở phào nhẹ nhõm, thu hồi trận pháp lại. Với Trận pháp này của hắn, dù hai người này có tấn công đến trăm năm cũng chưa chắc gì có thể công phá được, nhưng tiêu hao thời gian ở đây với bọn họ thì thật quá phiền phức, Tư Lăng đến đúng là giải quyết phiền phức cho hắn.
“Tư đạo hữu, đa tạ.” Pháp Lãng chắp tay hướng Tư Lăng.
Tư Lăng nói câu không khách khí, rồi hỏi: “Hai người này xử lý như thế nào? Các ngươi sao lại đối địch vậy?”
Pháp Lãng lạnh nhạt nói: “Bọn hắn thấy ta một mình, muốn đánh cướp ta. Còn xử lý bọn hắn, tùy tiện đi.” Dù sao cũng đã chết hai người, Pháp Lãng cũng không muốn tự mình động thủ, nếu đã phong bế linh lực của bọn họ, vứt ở nơi rừng rậm khắp nơi là yêu thú này, không cần bọn hắn động thủ thì cũng chỉ có một con đường chết.
Nghe vậy, Tư Lăng hiểu rõ, chuyện như vậy chẳng lạ lùng gì, cũng không có gì kỳ quái. Đúng như quy tắc sinh tồn ở cái thế giới tu tiên này, cá lớn nuốt cá bé; người yếu đối đầu với kẻ mạnh thì chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục hoặc bị giết.
Tư Lăng không nhìn ánh mắt phun lửa của hai người nọ, lột túi trữ vật của hai người rồi sau đó cùng Pháp Lãng rời đi.
Bởi vì phải chờ Truyền Sơ đến nên bọn hắn quyết định ở lại khu rừng này một đêm, có Pháp Lãng bày trận pháp, cũng không lo có ai tới quấy rầy.
Tư Lăng đi bắt một con yêu thú con cùng hai con gà lôi, sau khi ra bờ sông xử lý da lông cùng nội tạng. Yêu thú con thì đặt trên lửa nướng, hai con gà lôi thì nhét vào bụng linh quả đã rửa sạch phơi khô, ở bên ngoài quét một lớp nước sốt do Tư Lăng tự chế, dùng một loại lá cây rất to toả ra mùi thơm ngát bao lấy, cuối cùng trát bùn lên rồi ném vào lửa thiêu. Đây chính là Gà ăn mày Tu Tiên Giới mà Tư Lăng tự chế.
Pháp Lãng đối với ăn uống không để ý lắm, hắn ngồi ở một bên vừa xem Tư Lăng tự làm khổ, vừa nghiên cứu trận pháp. Mà con yêu thú ham ăn kia đã sớm nằm nhoài người trên đầu Tư Lăng, nỗ lực ló đầu nhìn động tác của Tư Lăng, lúc nhìn thấy con gà lôi bị bọc toàn bùn đất rồi đem thiêu thành than thì trong mắt lộ ra ghét bỏ. May là nó nằm nhoài trên đầu Tư Lăng nên Tư Lăng không nhìn thấy, nếu không thì hai con gà ăn mày này không có phần của nó rồi.
Bé Tiểu Hồng trốn ở trong tay áo Tư Lăng gặm linh quả, con mắt xoay vòng vòng. Bên trong khu rừng rậm này có rất nhiều linh quả ăn ngon, ngày mai nhất định phải bảo Tư công tử hái cho nó nhiều linh quả cất mới được ~~
Thịt nướng rất nhanh là xong, lớp da vàng óng xốp giòn, sắc dầu mỡ vàng rực rơi trên lửa phát ra tiếng xì xì, trong không khí toả ra một hương vị thịt nướng mê người, hấp dẫn làm con yêu thú trên đầu Tư Lăng giày vò khổ sở, lăn qua lăn lại, thúc giục hắn nhanh lên một chút.
“Còn chưa rưới nước sốt, gấp cái gì! Nếu ngươi không cần nước sốt, giờ ta liền cắt cho ngươi ăn.” Tư Lăng vừa xoay thịt nướng vừa nói.
Trọng Thiên quả nhiên không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn nằm bò trên đầu hắn, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm thịt nướng. Tư Lăng trong lòng mừng thầm, đối phó với kẻ tham ăn thì ra còn có cách đơn giản như vậy. Sau đó Tiểu Lăng Tử ""được voi đòi tiên"" bắt đầu trêu chọc, bảo Trọng Thiên ngồi xổm ở trước mặt bắt chước tiếng mèo kêu, rất nhanh liền bị Trọng Thiên cho một vuốt cào tới.
Pháp Lãng ở bên cạnh nhìn thấy bọn hắn đùa giỡn với nhau, không khỏi nói rằng: “Tư đạo hữu, huynh đối xử với nó thật tốt, bình thường tu sĩ sẽ không tùy ý để yêu sủng bò lên trên đầu đâu.”
Nghe nói như thế, trong lòng Tư Lăng tuôn nước mắt như sợi mì. Tình cảm tốt ở chỗ nào thế, rõ ràng là nó quá mạnh, hắn đánh không lại nó, chỉ có thể mặc cho nó cưỡi lên đầu mình mà làm mưa làm gió! Hừ, chờ sau này hắn trở nên mạnh mẽ, cũng phải cưỡi trên lưng nó làm mưa làm gió!
Tư Lăng trước tiên quét một lớp nước sốt, chờ nướng lại thêm một tý, rồi đem miếng thịt đã nướng đến xốp giòn kia đặt xuống một cái mâm trên bàn ăn được che phủ bằng một tấm da thú để Trọng Thiên thưởng thức, sau đó lại tiếp tục quét nước sốt lên thịt, đưa mâm thứ hai cho Pháp Lãng. Có lẽ vì Pháp Lãng bây giờ được coi là đồng bạn, cho nên Trọng Thiên chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không hề lộ ra bất kỳ hành động bảo vệ thức ăn nào cả, xem ra nó cũng biết "nhìn người làm việc".
Lúc thịt nướng ăn sắp hết, Tư Lăng liền đào hai con Gà Ăn Mày đã được nướng đen thui lùi ra, sau đó gõ vỡ khối bùn, lộ ra phiến lá to bị nhiệt khí nướng đến ố vàng, đi đôi theo đến chính là một mùi hương vô cùng thơm ngon, không chỉ có mùi thơm ngát của thịt mà còn hoà trộn với mùi linh quả đặc hữu nữa.
Vốn đang ăn thịt nướng, yêu thú lập tức ngừng động tác, cái cổ trực tiếp xoay về phía Tư Lăng.... con Gà Ăn Mày bưng trên tay, hai mắt tỏa ánh sáng.
Tư Lăng đắc ý nhìn nó, sau đó lại bị coi thường, ra oai nói: “Đến, meo một tiếng thì cho ngươi ăn liền!”