Càng đi vào trungtâm dãy núi, đẳng cấp yêu thú càng cao, mà Tư Lăng cũng càng có thể cảmnhận rõ về yêu thú dị động mà tu sĩ thành Minh Hà đã nói.
Những yêu thú cấp thấp ở vòng ngoài dãy núi Thập Vạn có vẻ là bởi vì linh trí không cao, cho nên ngược lại không có dị động gì, mà những yêu thú cấpcao hẳn mới có thể cảm giác được gì đó, trở nên dễ dàng giận dữ hungbạo, không chỉ công kích nhân tu, thậm chí ngay cả đồng loại cũng côngkích, sau đó có mục đích mà hướng về một phương.
Mấy ngàyqua, Tư Lăng cũng đã gặp mấy con yêu thú tự chém giết lẫn nhau, tuy rằng cứ bị vô tội liên lụy, nhưng cũng nhận ra một ít vấn đề.
Chẳng lẽ dãy núi Thập Vạn xảy ra chuyện gì?
Tư Lăng suy đoán, đi lại cẩn thận trong rừng cây u ám. Rừng cây này đaphần là cổ thụ đã trải qua ngàn năm, thậm chí vạn năm trở lên cũng không ít. Cành lá đan xen, cây này cách cây kia rất gần, dường như đang tranh đoạt sương sớm cùng ánh nắng mặt trời. Tán cây dày đặc, quanh năm bịngăn trở ánh nắng, khiến cho trong rừng cây vô cùng âm u ẩm ướt, càngdẫn xuất ra rất nhiều chất độc, hơi không cẩn thận thì có khả năng sẽ bị độc trùng ẩn nấp tại lá khô gặm trúng một cái, lập tức mất mạng.
Đây là môi trường bình thường ở trung tâm dãy núi Thập Vạn, tuy rằng nguy hiểm nhiều, nhưng kỳ ngộ cũng nhiều.
Quả nhiên, Tư Lăng rất nhanh liền nhìn thấy một gốc Nguyệt Quang Thảo (cỏánh trăng) ở dưới một cây cổ thụ vạn năm. Đây chính là thứ tốt để chếtác ngũ phẩm đan, tuyệt đối có thể bán được giá tốt. Nghĩ tới trong túitrữ vật càng ngày càng ít linh thạch, Tư Lăng liền cào gan cào phổi.Chút linh thạch này làm sao có thể mua được cái pháp bảo phòng ngự nàotốt được chứ? Thế giới Tu tiên quá nguy hiểm, không nói tới pháp bảocông kích, pháp bảo có tính phòng ngự dù cỡ nào cũng không chê nhiều.
Tư Lăng cẩn thận quan sát, bình thường bên cạnh linh thảo cấp cao đều sẽcó yêu thú cộng sinh, nếu yêu thú cộng sinh này rời đi kiếm ăn thì hoànhảo, có thể nhân cơ hội trộm linh thảo rồi bỏ chạy. Nhưng nếu nó khôngcó rời đi, đoán chừng sẽ có một trận ác đấu. Yêu thú cộng sinh thôngthường sẽ tình nguyện chết cũng không để cho người khác trộm linh thảomà nó bảo vệ.
Tư Lăng vừa quan sát vừa hoạch định kế hoạchhành động trong đầu. Mà con yêu thú ngồi xổm trên bả vai hắn cũng xoayđầu nhìn chung quanh, nhìn thấy có một con Nhện mặt quỷ treo trên cànhcây cách đó không xa, thế nhưng còn dám nhe răng khiêu khích. May mắn là nó không có xông ra quấy phá con Nhện mặt quỷ kia, bằng không Tư Lănglại muốn không hay ho.
Sau khi phát hiện không có yêu thúcộng sinh, trong lòng Tư Lăng lập tức kinh hỉ, sau khi vỗ một tấm Liễmtức phù trên người mình, liền cẩn thận di chuyển qua đó, nhanh chóng lấy ra ngọc sạn (xẻng bằng ngọc) đào linh thảo, sau đó đổ cả bùn của cỏ ánh trăng vào trong hộp ngọc, tức tốc chạy đi.
“Tên trộm kia, đứng lại!”
Một tiếng hét to ẩn giấu tức giận, kinh động tới rừng cây yên ả, làm chúng nháy mắt trở nên xao động.
Tư Lăng lo lắng lại bị yêu thú đuổi giết, lúc này bước chân càng không ngừng chạy hướng tới rừng cây bên cạnh.
Người phía sau nhìn thấy hắn không chỉ không thèm ngừng, ngược lại càng chạynhanh hơn, liền liên tục cười lạnh, cũng đuổi theo.
Cảm giác người phía sau càng ngày càng gần, trong lòng Tư Lăng thật bất đắc dĩ,vì quái gì hắn luôn gặp phải người có tu vi cao hơn mình? Chẳng lẽ hắntrời sinh đã mang một bộ dạng xui xẻo sao?
Rốt cuộc ra khỏi rừng cây, sau khi xác định không có nguy hiểm, Tư Lăng ngừng lại.
Lúc này, người phía sau cũng đã chặn ngay trước mặt.
Người chắn đường là một nam nhân dáng dấp anh tuấn quý khí, một bộ cẩm bàomàu xanh ngọc tôn lên khuôn mặt như ngọc của hắn, tuấn lãng trời sinh,một đôi mắt đào hoa câu hồn lộ ra tia sáng lạnh lẽo xinh đẹp, trong taylà một cây ngọc tiêu, càng làm cho hắn thêm phần quý khí phong lưu củacon em thế gia. Hơn nữa cây ngọc tiêu kia cũng không phải vật phàm, màlà một bảo khí hạ phẩm, có vẻ là vũ khí của hắn. Trên người hắn càngkhông thiếu các loại pháp khí, làm cho người ta có một loại cảm giácdanh môn quý tộc.
Nhìn như vậy xem ra chính là tên tiên nhịđại* gia thế phi phàm, làm cho kẻ từ đầu đến chân nhìn đâu cũng thấynghèo nàn như Tư Lăng ghen tị hết sức.
*Thay vì là Phú nhị đại: thế hệ giàu có thứ hai ở Trung Quốc; thì là Tiên nhị đại.
“Một tên tiểu bối luyện khí kỳ cũng dám trộm Cỏ ánh trăng của ta, giao cỏ ánh trăng ra đây!” Nam nhân lạnh lùng nói.
Tư Lăng lấy lại bình tĩnh, không chút yếu thế, hỏi: “Cỏ ánh trăng rõ ràngsinh trưởng ở chỗ đó, sao lại biến thành của ngươi?”
Namnhân cười lạnh, “Nếu không phải ta cho người dẫn yêu thú cộng sinh củaCỏ ánh trăng rời đi, ngươi có thể dễ dàng lấy được nó sao? Đừng nóinhảm, giao ra đây! Bằng không đừng trách ta không khách khí.” Chỉ mộttên tu sĩ luyện khí kỳ mà thôi, hắn còn không để vào mắt.
Tư Lăng nheo mắt, nam nhân này nhìn tu vi chỉ là một Trúc Cơ trung kỳ,nhưng lại kiêu ngạo như vậy, thật là làm cho người ta khó chịu à.
“Nếu như ta nói không thì sao?” Tư Lăng chậm rãi nói, âm thầm dùng tay đècon yêu thú màu đen đang hưng phấn muốn chạy lên cắn tên nam nhân nàyhai cái, cũng không thể bại lộ chỗ đặc biệt của nó trước người khácđược.
Đại khái là không nghĩ tới một tên tu sĩ luyện khí kỳcấp thấp lại có dũng khí chống đối một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như hắn, namnhân kia rốt cuộc nhìn thẳng Tư Lăng, cũng vì thế thấy rõ bộ dạng TưLăng, bị loại mĩ mạo khó phân nam nữ kia làm ngẩn ra. Bất quá ánh mắthắn ta cũng không dừng lại quá lâu, chuyển tới con yêu thú màu đen ngồixổm trên bả vai Tư Lăng, dựa vào khí tức để phán đoán, chỉ là con yêuthú cấp thấp, cũng không đáng để lo.
“Như thế, đừng trách ta không khách khí.”
Nam nhân tự cho rằng mình cũng coi như là một người rất phân rõ phải trái;nếu Tư Lăng dám trộm Cỏ ánh trăng của hắn, như vậy giết chết Tư Lăngcũng coi như là nhân chi thường tình *.
*Chuyện bình thường
Tại thời điểm nam nhân kia còn đang ra vẻ, Tư Lăng sớm đã hành động, mộttấm Bạo liệt phù tứ giai ném qua, quát lớn: “Nổ!” Lập tức bức nam nhânkia lùi bước, sau đó lại vỗ trên người mình một tấm Thần hành phù, chỉtrong giây lát cả người đã ra ngoài nghìn mét. Mà nam nhân kia khôngnghĩ tới Tư Lăng - một tên tu sĩ nho nhỏ cấp thấp thế nhưng có lá ganchống lại hắn, còn dám ra đòn phủ đầu, bị tấm Bạo liệt phù cấp 4 kialàm cho thảm hại không chịu nổi.
Uy lực của Bạo liệt phù tứphẩm có thể sánh bằng một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ. Chờ khi namnhân kia chống cự lại được Bạo liệt phù thì Tư Lăng đã chạy mất dạng.Nam nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nổi giận gầm lên mộttiếng, triệu gọi ra một thanh bảo khí phi hành, đuổi theo Tư Lăng.
Hai cái đùi quả nhiên là chạy không hơn được bảo khí phi hành, một bên TưLăng bị người đuổi theo, nhưng một bên thật ra vừa ao ước lại vừa đố kịnhìn nam nhân từ trên bảo khí phi hành phi thân xuống dưới. Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng giống như nhìn mộtcon kiến thấp hèn, đem ngọc tiêu trong tay để ngang bên môi, một tiếngtiêu mang theo khí thế vô cùng ác liệt khóa chặt Tư Lăng.
Tư Lăng sắc mặt đại biến, tiếng tiêu thế này nhưng có thể công kích tớiNguyên thần. Hắn liền nhanh chóng ngưng tụ linh lực chống cự, bắt đầutrận chiến.
Nam nhân kia thấy thế, cười lạnh một tiếng, gia tăng âm phù công kích.
Tư Lăng ngũ quan vặn vẹo, đầy mặt mồ hôi, có thể thấy được âm phù này ảnhhưởng rất lớn đối với hắn. Bất quá hắn cũng sẽ không vì vậy mà bó taychịu trói, vỗ túi trữ vật một cái, mấy tấm linh phù bay ra ngoài, quảnhiên hù doạ nam nhân kia bay nhanh về sau vài bước.
Ngay lúc Tư Lăng muốn cho nổ năm tấm linh phù để nổ chết nam nhân kia thì đột nhiên một tiếng kêu mềm mại truyền đến.
“Tất cả các người dừng tay!”
Một bóng dáng đỏ rực đi tới trước mặt Tư Lăng, dùng một loại giọng điệu vui mừng nói: “Tư Lăng, là người một nhà, mau dừng tay.”
Nam nhân kia nhìn thấy người tới thì lập tức dừng công kích, dùng một loại ánh mắt âm trầm nhìn Tư Lăng.
Người tới chính là Nguyệt Thiên Dạ đã lâu không gặp.
Tư Lăng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, trên thực tế, trong lòngđang cào tường: vì cái quái gì mà nữ nhân nhiều chuyện này lại xuất hiện ? Mỗi lần nàng ta xuất hiện chắc chắn không có chuyện tốt! Lần trướcchính là nàng ta ném hắn tới trong sơn cốc kia, làm hại hắn thiếu chútnữa mất luôn mạng nhỏ. Lúc này lại là cái gì nữa đây?
TưLăng yên lặng thu hồi linh phù, híp mắt nhìn bọn họ. Mà yêu thú ngồi xổm trên bả vai hắn thấy một trận chiến đấu cứ như vậy mất đi, nhất thờibất mãn dùng móng vuốt lôi kéo tóc Tư Lăng, biến một vị mĩ nam thành tên điên.
Nguyệt Thiên Dạ nhìn thấy Tư Lăng tất nhiên vui vẻkhông thôi, có rất nhiều lời muốn nói với Tư Lăng, bất quá nhìn đến conyêu thú đạp trên đầu Tư Lăng làm mưa làm gió, không khỏi ngạc nhiên mộttrận. Tư Lăng không muốn cho người khác biết con yêu thú này đặc biệt,chỉ có thể nhẫn nại mặc nó nổi giận, biến ảo thành một sắc mặt ôn nhuhiếm thấy, nói: “Dạ nhi, sao nàng lại ở chỗ này?”
“Ta...”
“Thiên Dạ Nhi, người nam nhân này là ai?” Nam nhân ở phía sau cắt đứt câu trả lời của Nguyệt Thiên Dạ.
Nghe được xưng hô của tên nam nhân với Nguyệt Thiên Dạ, trong lòng Tư Lăngco giật. Thôi xong, lại là một nam nhân quỳ gối dưới váy thạch lựu củaNguyệt Thiên Dạ.
Nguyệt Thiên Dạ quay đầu nhìn hắn, lại nhìn Tư Lăng, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, sau đó lại khôi phục bình thường hờ hững kiêu ngạo, cười nói: “Xem ra thật là duyên phận nha. Tư Lăng, đâylà Tiêu Trạc. Tiêu Trạc, hắn chính là Tư Lăng mà ta thường xuyên nói với chàng.”
Tiêu Trạc mắt lạnh nhìn Nguyệt Thiên Dạ đang dùngánh mắt ngàn vạn nhu tình nhìn về phía Tư Lăng, lần nữa quan sát TưLăng. Trong lòng hắn có chút khinh thường, không phải chỉ là một tên ẻolả có bộ dạng còn xinh đẹp hơn nữ nhân thôi sao, có bản lãnh gì để Thiên Dạ Nhi để ở trong lòng chứ?
Tư Lăng dè dặt gật đầu thăm hỏi cùng Tiêu Trạc, hiển nhiên cũng nhìn ra Tiêu Trạc có tình ý với NguyệtThiên Dạ, trong lòng chỉ cảm thấy một trận gió thổi đến ngổn ngang bừabộn. Nguyệt Thiên Dạ này không phải có năng lực dụ dỗ nam nhân quá đichứ? Xem qua dường như nàng ta đối với Tiêu Trạc cũng rất dung túng, hơn nữa nàng ta không phải còn thích “Tư Lăng” sao?
“Đúng rồi, các chàng vừa rồi sao lại đánh nhau?” Nguyệt Thiên Dạ hỏi.
Tiêu Trạc thản nhiên nói: “Vị Tư đạo hữu này trộm cỏ ánh trăng của chúng ta. Lúc nãy, khi nàng cực khổ dẫn con yêu thú cộng sinh của Cỏ ánh trăngrời đi, thì ta đang muốn đi lấy cỏ ánh trăng, lại phát hiện bị hắn đàotrước mất.”
“Tư Lăng, là thật sao?” Nguyệt Thiên Dạ nhíu mày hỏi.
Đều đến loại tình huống này, Tư Lăng chỉ có thể thở dài: “Xin lỗi, ta không biết là các ngươi dẫn cộng sinh thú đi, cho rằng yêu thú cộng sinh củacỏ ánh trăng kia đã rời đi kiếm ăn. Là ta hiểu lầm, cái này liền hoàntrả cho các ngươi.” Nếu là thứ của Nguyệt Thiên Dạ, hắn vẫn là ít dínhvào là hơn; đỡ cho phải rước lấy cái thù hận chẳng ra làm sao.
Nói xong, trong lòng có chút nuối tiếc đem hộp ngọc chứa cỏ ánh trăng đưa qua.