Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 123: Tâm Thạch (tim của đá)




Nguyệt Thiên Dạ đúng là đang tu dưỡng.

Băng Diễm của Tư Hàn để lại cho nàng tai hoạ ngầm cùng phiền toái rất lớn. Lúc ấy Băng Diễm xuyên qua thân thể nàng, không chỉ khiến cho miệng vết thương khó có thể khép lại, thậm chí còn lưu lại một ít Băng Diễm trong cơ thể nàng. Nó lấy một loại tốc độ vô cùng mãnh liệt xâm chiếm, phá hư gân mạch thể xác nàng, ép thẳng đến thức hải, nếu không phải nàng không tiếc hy sinh linh khí trong không gian để trấn áp, sớm muộn sẽ bị Băng Diễm thôn phệ nguyên thần mà chết.

Sắc mặt Nguyệt Thiên Dạ thực không xong, bất quá tệ hơn nàng còn có mấy người. Tựa như Triệu Thanh, quả thực là chỉ còn một hơi nữa là toi -- vẫn may mắn là nhờ có linh dịch của Nguyệt Thiên Dạ kéo lại. Tiêu Trạc cũng bị Băng Diễm gây thương tích, hai tay đã phế, lúc này đang hôn mê bất tỉnh. Dung Hoán Thiên thì sắc mặt như đất, chắc hẳn là Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong liên thủ làm cho hắn ăn đau khổ. Kỷ Trường Ca là người bị thương nhẹ nhất, chỉ là thần sắc cũng rất không tốt.

Trong động đá tối tăm, không ai lên tiếng, đều an tĩnh nằm hoặc ngồi thiền.

Kỳ Trầm Mi đi tới, nhìn xuống thương thế của Nguyệt Thiên Dạ, xem ra đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày hôm trước. Về phần mấy nam nhân kia, hoàn toàn không quan hệ gì với hắn, Kỳ Trầm Mi căn bản bố thí một ánh mắt cũng lười, làm đủ chuyện kéo thù hận.

Nguyệt Thiên Dạ đang đả toạ thì mở to mắt, nhìn đến khuôn mặt băng lãnh của nam nhân trước mặt, ánh mắt lóe lóe. Rõ ràng khuôn mặt cũng không giống nhau, nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy nam nhân này, cuối cùng sẽ nhớ tới Tư Hàn, nhớ tới sự phản bội của Tư Lăng, sau đó trong lòng khó hiểu sinh ra một cảm giác nghẹn khuất. Dần dần, Tư Hàn thành một ma chướng trong lòng nàng, thậm chí khả năng sẽ ảnh hưởng Đạo Tâm của nàng. Cho nên nàng luôn muốn tìm cơ hội giết chết người nọ, chấm dứt hậu hoạn.

"Kỳ đạo hữu, lần này cám ơn huynh." 

Nguyệt Thiên Dạ mỉm cười nói, bộ dáng nàng cực kỳ inh đẹp, giữa chân mày lộ ra một vẻ ngay thẳng, mãnh liệt, kiêu ngạo, lạnh lùng, xinh đẹp rực rỡ, động lòng người, cho dù lúc này tái nhợt suy nhược, nhưng vẫn lộ ra một loại khí tức vừa chọc người thương tiếc lại vừa muốn khi dễ, hết sức hấp dẫn người khác.

Kỳ Trầm Mi thản nhiên nói: "Xem như là trả lại lần xuất thủ tương trợ của cô ở tầng thứ ba." Nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ đan dược đưa cho nàng.

Kỷ Trường Ca hai mắt âm trầm nhìn hắn, tựa lưng vào tường đá, cũng không lên tiếng. Ngược lại thì thần sắc Dung Hoán Thiên có chút quỷ dị, trong lòng tất nhiên là không tin lời nói của Kỳ Trầm Mi, không hề có sức thuyết phục, ngược lại giống như là để lấy cớ cho những chuyện hắn làm.

Nguyệt Thiên Dạ mở bình ngọc, một luồng linh khí tinh khiết xông vào mũi, làm cho lòng nàng hơi chấn động, thế nhưng là một viên Hồi Nguyên đan cấp 8, cho dù Kỳ Trầm Mi có là đệ tử thế gia của đại lục Trung Ương, Hồi Nguyên đan cấp 8 cũng không thể tùy tùy tiện tiện lấy ra. Trong lòng rất cảm động, nhưng trên mặt lại chỉ khẽ cười nhận lấy.

Đợi sau khi Kỳ Trầm Mi rời đi, Nguyệt Thiên Dạ liền đút nguyên đan cho Tiêu Trạc. Sau khi ăn linh đan, hai tay bị Băng Diễm biến thành hai nhánh cây khô trắng vô cùng thê thảm của Tiêu Trạc lại lấy một loại tốc độ khó tin mà sống lại, làn da tàn tạ như tro được bóc ra, sinh ra cơ thịt, lưu thông máu huyết, thay đổi xương cốt; tuy rằng cực kỳ đau đớn, nhưng rất nhanh hai tay đã khôi phục như ban đầu. Tiêu Trạc là một âm tu, vũ khí lấy tiêu là chủ, nếu hai tay của hắn phế bỏ, không thể sử dụng nhạc khí, vậy thì hậu hoạn vô cùng. Đây cũng là nguyên nhân Nguyệt Thiên Dạ lựa chọn đưa đan dược đút cho Tiêu Trạc.

Về phần Triệu Thanh hiện tại chỉ còn một hơi tàn? Nguyệt cô nương bày tỏ, xin lỗi, cũng đâu phải nam nhân của nàng, nàng mới mặc kệ hắn. Dù sao với thương thế của hắn bây giờ thì không thể nào tiếp tục hành động, giúp hắn giữ một hơi, là để sau khi hắn ta tỉnh lại sẽ buông tha lần qua cửa này, để Thông Thiên tháp truyền tống hắn về tầng thứ nhất.

Tu sĩ tiến vào Thông Thiên tháp cũng không phải không thể buông tha, chỉ cần bọn họ nói rõ rằng từ bỏ, Thông Thiên tháp sẽ đưa bọn họ về tầng thứ nhất, đợi qua một năm lúc Thông Thiên tháp hoàn toàn đóng kín thì sẽ truyền tống toàn bộ tu sĩ ra ngoài. Hơn nữa trong Thông Thiên tháp tuy rằng phần thưởng phong phú, nhưng nguy cơ cũng trùng trùng, nếu không có đủ thực lực thì xác thực không thích hợp liều mạng.

"Thiên Dạ, thương thế của nàng..." Kỷ Trường Ca không đồng ý, nói, hắn thật ra hi vọng Nguyệt Thiên Dạ tự mình ăn Hồi Nguyên đan.

"Tiêu Trạc bị thương thực nghiêm trọng, cho hắn cũng không sao." Nguyệt Thiên Dạ thản nhiên nói, lời này tự nhiên chiếm được sự cảm động của Tiêu Trạc vừa tỉnh lại.

"A, thật là tấm lòng vàng nha."

Nghe được giọng nói âm dương quái khí này, Nguyệt Thiên Dạ liếc mắt nhìn Dung Hoán Thiên, trong thần sắc có chút khinh miệt, sau đó làm bộ như từ túi trữ vật -- kì thực là trong không gian tùy thân, lấy ra mấy cái bình ngọc chứa linh dịch do không gian sản xuất đưa cho bọn hắn, nói: "Các huynh có thể dùng cái này chữa thương, hiệu quả không kém hơn đan dược đâu."

Kỷ Trường Ca cùng Dung Hoán Thiên tiếp nhận, vừa mở bình ngọc ra thì lập tức đậy nắp lại. Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng linh lực tinh thuần kia vẫn khiến bọn hắn chấn động, đây là... Linh dịch?

Vẻ mặt Dung Hoán Thiên tăng thêm nhiều phần tìm tòi dò xét, ngay cả Thu Mộ Quy là con cưng thế gia cũng không thể tùy tùy tiện tiện cầm ra loại linh dịch tinh thuần này được. Nhìn bộ dáng không thèm để ý của nàng, rõ ràng không để những thứ này ở trong mắt, từ đó liền nói lên rất nhiều vấn đề. Nghĩ thế, Dung Hoán Thiên cười rộ lên, chỉ cần đi theo nàng ta, hắn sẽ không sợ đào không ra bí mật của nàng.

************

Kỳ Trầm Mi vừa đi ra liền nhìn thấy Thu Mộ Quy khoanh tay đứng trước cửa động, chung quanh là vài đệ tử Thu gia đang bị thương, đều ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thương. Hắn lại quan sát chung quanh, cũng không thấy đệ tử Hoắc gia, xem ra là đã rời đi.

Lúc hắn đi tới thì Thu Mộ Quy thuận tay bày ra một cái cấm chế phòng nghe trộm ở chung quanh, đi thẳng vào vấn đề, "Trầm Mi, cậu thật sự đem Hồi Nguyên đan cấp 8 do lão tổ ban cho cậu đưa cho Nguyệt Thiên Dạ kia?" Biểu cảm kia, quả thực tựa như đang nhìn một tên phá sản ngu ngốc.

Kỳ Trầm Mi gật đầu.

Thu Mộ Quy thần sắc có biến hóa, ngưng mắt sâu sắc nhìn bạn tốt, hỏi: "Cậu coi trọng nàng ta?"

"Không có, chỉ là có chút hảo cảm, nàng rất lợi hại." Kỳ Trầm Mi thành thực nói.

"Nữ tu lợi hại không chỉ có một mình nàng." Thu Mộ Quy cười lạnh nói: "Loại nữ nhân này có lợi hại cỡ nào cũng không đáng để cậu ái mộ, nàng không thuộc về bất kỳ nam nhân nào, chỉ thuộc về nam nhân có thể vì nàng vô điều kiện trả giá sinh mệnh, coi nàng là duy nhất, nếu hơi có dị tâm, nàng tuyệt đối sẽ nhẫn tâm trừ bỏ, như Tư Lăng kia chính là một ví dụ. Trầm Mi, nghe ta, cách  xa nàng một chút, nàng ta không đáng để cậu trả giá. Hơn nữa, tu tiên giả chúng ta nghịch thiên mà đi, "tình" chỉ là một loại tu hành trong đó, nếu vì một chữ "tình" mà muốn chết muốn sống, đời này coi như đã đi tới kết thúc." Nói xong, trên mặt lộ ra một chút khinh thường, đối tượng khinh thường tự nhiên là mấy nam nhân trong động đá kia.

Kỳ Trầm Mi chau mày, lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không."

Thu Mộ Quy vẫn không yên lòng, luôn cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ kia có chút tà môn, nam nhân dính lên nàng không phải chuyện gì tốt, Tư Lăng xui xẻo kia chính là cái ví dụ. Hắn cũng không hy vọng người bạn thân này bại  trên tay Nguyệt Thiên Dạ, với tư chất của cậu ấy, hẳn có thể đi được thật xa trên con đường Đại đạo, thậm chí là phi thăng Thượng Giới.

Đột nhiên, Thu Mộ Quy khóe môi tràn ra nụ cười trào phúng, nói với bạn tốt thần sắc băng lãnh hờ hững kia: "Nàng đem Hồi Nguyên đan mà cậu tặng đưa cho nam nhân khác." Đối với nam nhân mà nói, loại chuyện này quả thực là sỉ nhục. Đương nhiên, Thu Mộ Quy cũng ước gì Nguyệt Thiên Dạ lại làm nhiều chuyện não tàn như thế nữa, đủ để mài mòn tình cảm của bất kỳ nam nhân nào.

Kỳ Trầm Mi thản nhiên nói: "Nếu đã cho nàng, vậy là của nàng, tùy nàng xử lý." Nói xong, nhìn về phía bên ngoài thạch đạo, sau đó đi ra ngoài.

Thu Mộ Quy thần sắc khó lường, sau một lúc thì đạm nhiên mà cười, dặn dò đệ tử Thu gia dưỡng thương cho tốt rồi đi ra ngoài đối phó với Thạch Cự Nhân phía ngoài, thu thập tâm thạch.

****************

Tư Lăng lơ lững ở giữa không trung, một xấp linh phù xoay vòng tròn quanh bên cạnh hắn, tạo thành một cái phù trận đơn giản.

Đằng trước cách đó không xa, Băng Diễm màu trắng cùng yêu hỏa màu tím đỏ đánh về một Thạch Cự Nhân phía dưới, nuốt trọn lấy Thạch Cự Nhân. Trên khuôn mặt rất giống nhân loại của Thạch Cự Nhân lộ ra vẻ thống khổ, lại không có miệng để mở miệng kêu đau. Chẳng mấy chốc, trên người Thạch Cự Nhân xuất hiện vết nứt như mạng nhện, lúc Băng Diễm cùng yêu hỏa toàn bộ thối lui thì Tư Lăng giương tay vẩy một xấp phù trận đến vây nhốt Thạch Cự Nhân trong trận.

Nổ! Nổ! Nổ!!

Ầm ầm ầm!!

Tiếng nổ vang lên, một trận bụi mù cuộn lên, đến khi bụi mù tán đi, dưới đất chỉ còn lại một đống đá, trong đống đá là một tinh thạch hình thoi màu xám trắng. Đây là thứ có giá trị nhất trên người Thạch Cự Nhân, gọi là Thạch Tâm. Đừng nhìn bề ngoài nó không bắt mắt, nhưng lại là một loại tài liệu luyện khí thượng đẳng, đồng thời còn là tài liệu then chốt để chế tạo khôi lỗi (con rối), chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ở đại lục Thương Vũ cực ít nơi có thể tìm ra loại tài liệu này. Mà trong không gian này, Thạch Tâm chạy loạn khắp nơi, bọn họ không tâm động sao được, "người vì tiền tài mà chết, chim vì mồi mà vong", nên dù Thạch Cự Nhân cao hơn bọn họ một cảnh giới, cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của những tu sĩ này.

Chẳng qua Thạch Cự Nhân mặc dù có tu vi Nguyên Anh, nhưng khổ nỗi động tác rất đơn giản, thủ đoạn công kích cũng vụng về, vậy nên vẫn có thể dốc hết sức mà chiến.

Tư Lăng bay qua nhặt Thạch Tâm, vui vẻ tươi cười thu vào túi trữ vật, dự định sau này về Tây Cảnh thì đưa chúng cho Vân đại sư và Vân Bảo, cũng là trả cho họ một chút ân tình.

Đây là Thạch Cự Nhân thứ 20 mà hôm nay săn giết được, không thể không nói với tổ hợp hai người một yêu bọn họ, thu hoạch này là hết sức kinh người. Băng Diễm của Tư Hàn và yêu hỏa của Trọng Thiên đốt cháy lớp da đá cứng rắn bên ngoài, lúc vết thương chưa lành thì Tư Lăng cho một xấp linh phù qua nổ tung, vậy nên lập tức có thể giải quyết một Thạch Cự Nhân. Mà giờ Tư Lăng tuy rằng không thích hợp động thủ, nhưng mà không có biện pháp, hắn cái gì cũng không nhiều, chỉ có linh phù là dư thừa, từng xấp từng xấp tung ra cũng không đau lòng, chính là một đứa bại gia tử.

Giải quyết xong Thạch Cự Nhân bên này, hai huynh đệ liền tiếp tục đi về trước, vừa vì tìm kiếm Thạch Cự Nhân, vừa vì tìm kiếm thông đạo đến tầng thứ năm. Cả không gian này đều là Thạch Lâm hình thù kỳ quái, vô biên vô hạn, muốn tìm thông đạo thì vô cùng khó khăn. Hơn nữa mấy lần qua cửa lúc trước đều gặp chuyện, Tư Lăng cảm thấy muốn đến thông đạo nhập khẩu bên kia thì nhất định cũng rất khó khăn.

Trọng Thiên một lần nữa trở lại nằm trên vai Tư Lăng, hưng phấn chờ lần chiến đấu tiếp theo. Về phần Tiểu Khôi vẫn luôn muốn tham dự, Tư Lăng không để ý tới ý nguyện của nó mà nhét nó về trong túi linh thú. Cái thân nhỏ của Tiểu Khôi sao chống nổi với Thạch Cự Nhân cứng cáp, Tư Lăng lo lắng nó bị thương, nên không để nó đi ra. Về phần Tiểu Yêu Liên, không ai chờ mong một đứa yêu thực có khả năng làm được cái gì, nó ngoan ngoãn lui trong tay áo Tư Lăng ôm linh quả gặm.

Đến Thạch Lâm nói ra đã được ba ngày, hai ngày nay bọn họ đã thu hoạch được trên trăm viên Thạch Tâm. Không có biện pháp mà, thủ đoạn của đại ca và Trọng Thiên quả thực là quá bạo lực hung tàn, da cứng thịt thô như Thạch Cự Nhân mà cũng đở không nổi luôn.

Mấy ngày nay, Tư Lăng cảm thấy ấn tượng đối với đại ca lại một lần nữa đổi mới. Đại ca liên thủ cùng Trọng Thiên thực sự là rất hung tàn nha, một chút cũng không có loại mỹ cảm bạch y bay bay, Bạch Liên đầy trời, rõ ràng là một tên cuồng bạo lực, ham giết chóc, đám Thạch Cự Nhân chết thật quá thảm! Đương nhiên, có đại ca hung tàn như vậy, làm đệ đệ mới có thể thản nhiên tự tại theo ở phía sau nhặt Thạch Tâm được chứ.

Lúc bọn hắn đang tiến về phía trước thì đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến thanh âm ầm ầm vang vọng, giống như tiếng vang khi Thạch Cự Nhân di chuyển trên mặt đất, giống như tiếng sấm giữa trời quang, sau đó là dao động linh lực khi các loại pháp thuật công kích.

Rất nhanh, bọn hắn liền thấy phương hướng bọn họ chạy tới có năm sáu tu sĩ, phía sau họ thế nhưng là hai mươi mấy Thạch Cự Nhân.

Tư Lăng hút ngụm khí lạnh. Đại ca nhà hắn và Trọng Thiên hung tàn như vậy mà thường cũng chỉ dám trêu chọc năm tên Thạch Cự Nhân, sau đó đánh tan từng đứa, mà không phải là lập tức đối chọi với hai mươi mấy tên Thạch Cự Nhân.

Đợi khi thấy rõ những tu sĩ bị Thạch Cự Nhân đuổi giết, được rồi, không thể nhắm mắt làm ngơ mà né tránh được, dù sao vài ngày trước người ta còn từng giúp mình. Những tu sĩ kia chính là đám người Hoắc Noãn Ngọc.

"Tư đạo hữu, nhanh đến giúp đỡ một chút đi!!" Khúc Vô Tửu vừa thấy Tư Lăng, giống như chó đói nhìn thấy thịt, hai mắt đều phát sáng, liều mạng bay về phía hắn.

Tư Lăng không để ý tới ông ta, mà đi theo chân đại ca.

Tư Hàn quả thật cũng không khoanh tay đứng nhìn. Tu Tiên giới tuy rằng cách sinh tồn rất hung tàn đẫm máu, nhưng nhân quả báo ứng rất xác đáng, có đôi khi không lâu về sau đã sinh tâm ma trong tu hành đồ, cũng có một bộ  chuẩn mực làm người, thứ nhân tình này là không thể thiếu được.

Có Tư Hàn cùng Trọng Thiên gia nhập, đám người Hoắc Noãn Ngọc giảm bớt áp lực, đặc biệt là tổ hợp Băng Diễm của Tư Hàn và yêu hỏa của Trọng Thiên có thể sinh ra một hiệu quả hết sức kinh người. Loại uy thế kia đến cả Nguyên Anh kỳ cũng không chịu nổi. Tư Lăng đi theo phía sau nhân cơ hội ném linh phù, nơi nào đi qua, Thạch Cự Nhân đều bị nổ thành tro, chỉ còn lại một viên Thạch Tâm hoàn chỉnh.

Hoắc Noãn Ngọc lần đầu cảm thấy lúc ấy mình lựa chọn đứng về phía Tư Lăng là quyết định hết sức chính xác -- đương nhiên khi đó nàng bất quá là muốn chèn ép sự kiêu ngạo của Thu gia cùng Nguyệt Thiên Dạ mà thôi, chỉ là hiện tại thấy được sự dũng mãnh của huynh đệ Tư gia, Hoắc Noãn Ngọc cảm thấy hai người này có đầy đủ thực lực để cho bọn họ coi trọng.

Một lúc lâu sau, tất cả Thạch Cự Nhân đều bị tiêu diệt, ngoại trừ Hoắc Noãn Ngọc, tất cả đệ tử Hoắc gia đều một bộ dáng mệt thảm ngồi bệt xuống đất, cả Khúc Vô Tửu cũng không hình tượng mà nằm ngửa tại một đống đá lộn xộn. Nhìn tu sĩ nhà mình, Hoắc Noãn Ngọc nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không khiển trách hành vi không hình tượng của bọn họ.

Lúc này, Tư Lăng đi tới, lần lượt đưa cho từng người từng bình ngọc đựng linh tửu. Linh tửu tất nhiên chỉ là linh tửu phổ thông, không phải loại thả thêm linh dịch kia, nhưng nguyên liệu để ủ rượu là dùng linh quả trong không gian sung túc linh khí của Tiểu Yêu Liên, nơi chôn rượu cũng là không gian Hồng Liên, khiến cho mùi rượu càng tinh khiết, linh lực ẩn chứa bên trong cũng phong phú hơn, không phải loại linh tửu bán ngoài tửu lâu có thể so được.

Tu sĩ Hoắc gia cảm giác nửa bình linh tửu xuống tới bụng, linh lực hao tổn liền khôi phục một nửa, vẻ mặt lập tức sửng sốt, cả Hoắc Noãn Ngọc cũng không nhịn được mà nhìn Tư Lăng.

Tư Lăng cười nói: "Linh tửu này là ta dùng phương thuốc cất tổ truyền của Khúc đạo hữu, hiệu quả rất tốt. Nếu không phải Khúc đạo hữu không có  thiên phú ủ rượu, có lẽ hiệu quả linh tửu còn cao hơn một tầng."

Vì thế ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía khuôn mặt đại thúc suỵ sụp của Khúc Vô Tửu.

Khúc Vô Tửu thiếu chút nữa chửi thẳng vô cái khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Lăng. Đừng có hại người như thế chứ.