Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 9: Gặp Lại Bùi Chiếu.




Đúng rồi, chính là Bát.



Oản.



[ Bát đồng âm với Oản]



Bùi Khuyết hưng phấn nhìn con mèo nhỏ nhắn, cũng đầy nghi hoặc: A Cửu hôm nay làm sao vậy?



Ninh Oản thấy Bùi Khuyết có vẻ không rõ, nàng vội gãi đầu, “Meo” một tiếng kêu. Cũng nghĩ thấy đúng: Bùi Khuyết làm sao có thể nghĩ mình là Ninh Oản được, dù sao hôm qua họ vừa gặp nhau mà.



Thấy bộ dậng ủ rũ gục đầu của con mèo nhỏ, Bùi Khuyết liền gãi gãi mặt nó, thấp giọng nói: “Nếu chán thì ra viện phía sau chơi, nhưng không được chạy loạn”. Con mèo nhỏ này còn chưa lành hẳn đâu.



”Meo”. Ninh Oản ngoan ngoãn kêu một tiếng.



Nàng không vội, trước lấy thân phận A Cửu chơi với y đi.



*



Can Hòa Điện.



Thân thể Minh Nguyên đế càng ngày càng không tốt, Bùi Khuyết thân là thái tử, rất nhiều chuyện đều đặt lên vai y. Minh Nguyên đế cực kì coi trọng đứa con này, điều tiếc nuối nhất chính là thân thể của Bùi Khuyết.



Hậu cung tranh đấu, rất nhiều đứa trẻ chưa được sinh ra đã thành vật hi sinh, Bùi Khuyết tuy rằng may mắn thuận lợi sinh ra, nhưng lại thiếu chút thì chết non, giờ có thể sống đến hai mươi tuổi đã coi như may mắn. Minh Nguyên đế biết đứa con này không thích tiếp xúc với người khác, may bên người y còn có một quốc sư.



Quốc sư Đại Chiêu Sở Vân Thâm tuy trẻ tuổi nhưng rất trung thành và tận tâm, năng lực lại tốt. Quốc sư không chỉ bảo đảm an toàn của Bùi Khuyết, còn tìm những bài thuốc hay cho y, cơ thể sẽ sớm ngày khỏe mạnh.



Quốc sư trước khi Bùi Khuyết sinh ra đã bói qua, trước hai mươi tuổi không được gần nữ sắc. Đối với Minh Nguyên đế mà nói, hoàng tự là điều quan trọng, nhưng vấn đề liên quan đến tính mạng của y, chỉ cần sau này khỏe mạnh, còn sợ không có con nỗi dõi. Minh Nguyên đế biết đứa con này thanh tâm quả dục, tâm trong sáng, ở trong hoàng thất cực kì hiếm thấy, nhiều lần đã nhắc đến chuyện lập thái tử phi nhưng vẫn bị nó cự tuyệt.



Tuy rằng không gần nữ sắc nhưng mà thái tử phi cũng không lập là sao.



Minh Nguyên đế âm thầm thở dài một hơi.



”Hoàng thượng đừng vội, thái tử không chịu cưới vợ, chỉ sợ trong lòng đã có người thương”. Thân là thái giám tổng quản Can Hòa cung, Tào An an ủi nói.



Minh Nguyên đế đã qua tuổi năm mươi, tóc hoa râm, hai mắt cũng mờ, nhưng nhìn qua vẫn có khí phách thiên tử, không giận mà uy, “Khuyết Nhi thân là thái tử, thích cô nương nào, cứ cưới là được”. Nếu là người ngưỡng mộ trong lòng, thành thân là được thôi.



”Hoàng thượng có nhớ vị cô nương ở phủ Việt quốc công không?” Tào An nói, thấy Minh Nguyên đế thoáng dịu mày, lại nói tiếp: “Việt quốc công phủ có một đích nữ tên một chữ Oản, từ nhỏ có quan hệ vô cùng tốt với thái tử điện hạ, khi bé cứ như hình với bóng”.



Nói như vậy, Minh Nguyên đế cũng có chút ấn tượng, trên mặt thoáng ý cười: “Tiểu cô nương kia đúng là thông minh đáng yêu, nhưng mà …. mấy năm nay sao không tiến cung, cũng ít gặp mặt Khuyết Nhi”.





Tào An mỉm cười, “Cô nương lớn lên đương nhiên sẽ ngại, không thể như ngày bé bám lấy thái tử điện hạ, nhưng mà nô tài nghe nói, hôm qua… thái tử điện hạ đi Minh Tú sơn trang”.



Minh Nguyên đế mới ngộ ra, hai mắt sáng ngời, “Ngươi nói Khuyết Nhi hẹn….”



”Giờ tiểu thư Việt quốc công phủ đã mười bốn, còn hai năm nữa mới cập kê. Nô tài nghĩ, đến ngày cập kê, thái tử điện hạ sẽ tới tìm Hoàng thượng tứ hôn, cho nên Hoàng thượng không cần quan tâm đến hôn sự của thái tử điện hạ đâu, nên bảo trọng long thể”.



Ý tứ này đúng ra là: Hoàng thượng, người cứ yên tâm đi, thái tử điện hạ đã sớm chọn được thái tử phi rồi, người cứ chờ ôm hoàng tôn thôi, không cần lo lắng như vậy.



Minh Nguyên đế vừa nghe đã nóng nảy, nữ tử mà Bùi Khuyết coi trọng, đương nhiên là tốt. Nhiều năm trước ông vẫn nhớ gặp qua Ninh Oản vài lần, ấn tượng không tồi, ông cũng rất thưởng thức Việt quốc công, trưởng tử của Việt quốc công là Ninh Ngọc Hành rất thiện chiến dũng mãnh, bảo vệ biên cương Đại Chiêu. Nghĩ đến đây lại càng tâm đắc ánh mắt đứa con nhà mình thật tốt.



Chỉ là… mới mười bốn tuổi thôi sao. Minh Nguyên đế nhíu mày, đúng là chờ không kịp mà. Tuy giờ thành thân chưa đủ tuổi, nhưng mà con mình coi trọng Ninh Oản như thế, xem ra vẫn phải chờ đến khi cập kê mới có thể tiến cung.



Nhưng mà… Minh Nguyên đế nở nụ cười, “Nếu trong khoảng thời gian ngắn trẫm muốn ôm tôn nhi, để cho hai người họ định hôn sự đi đã”.



Đúng, như vậy đi, Minh Nguyên đế cười cười, tâm tình nhất thời tốt lên, bộ dạng nhìn qua như kiểu hôm nay là được ôm tôn nhi rồi vậy.



Tào An cúi đầu hành lễ: “Hoàng thượng anh minh”.



Minh Nguyên đế cười trừng mắt liếc y một cái: “Trẫm đương nhiên là anh minh”.



*



Minh Nguyên đế anh minh như thế nào cũng không nghĩ đến, con trai ông ngày ngày nghe lời sau khi nghe mình nói lại kiên quyết từ chối.



Minh Nguyên đế sợ ngây người, từ long ỷ đứng dậy, “Không phải con thích…”



”Phụ hoàng, hôn sự của nhi thần chưa gấp”. Thái tử điện hạ thản nhiên mà quả quyết nói.



Con không vội mà trẫm vội! Minh Nguyên đế thầm nghĩ trong lòng. Vì thân thể của Bùi Khuyết, từ nhỏ chuyện gì con cũng nghe theo y, may mà người này từ lúc nhỏ cũng không khiến y phải bận tâm, giờ đã hai mươi, thái tử phi lại chậm chạp không chịu lập, điều này không thể được.



Minh Nguyên đế nghiêm mặt: “Nguyên nhân là gì?”



Bùi Khuyết ngước mắt, nhìn phụ hoàng: “Phụ hoàng biết nguyên nhân mà”. Y không được gần nữ sắc. tuy giờ thân thể đã tốt nhưng mà nếu định hôn sự, Oản Oản chính là thái tử phi, nếu có một ngày y… Oản Oản nên làm cái gì bây giờ? Sau này không được có người khác – nếu y mất, đời nàng cứ thế mà bị hủy.



Minh Nguyên đế nhíu mày, định mở miệng, nhưng nhìn thấy kiên định trong mắt đứa con nhà mình cũng mềm lòng đi. Được, nó coi trọng Ninh oản như vậy, người mù cũng nhìn ra. Hoàng thất thiếu nhất chính là chân tình, tuy đối với thái tử mà nói đó cũng là uy hiếp, nhưng ông thực sự không đành lòng.



”Trẫm mệt rồi, xuống đi. Việc này… coi như hôm nay trẫm chưa nói gì”. Minh Nguyên đế ngồi xuống, phất phất tay.




Bùi Khuyết cúi người, “Nhi thần cáo lui”.



*



Lúc Bùi Khuyết trở lại Đông cung, thấy con mèo nhỏ đang tán loạn trong bụi hoa ở hậu viện. Giữa rừng hoa, một nhúm tuyết trắng kia càng bắt mắt, đuôi xù đảo qua hoa hải đường, dừng lên hạ xuống trên đóa hoa.



”Meo meo”.



Mèo con của y chơi rất là vui vẻ. Ánh mắt Bùi Khuyết không khỏi dịu dàng.



Khóe miệng nâng lên, ý cười đột nhiên dừng lại – y nhớ tới tiểu nha đầu từng thích đi theo y, cũng thích chạy loạn như thế, tiếng cười như chuông bạc làm cho y ao ước không thôi.



”Meo”. Ninh Oản thấy Bùi Khuyết trở lại, nhảy nhót tới chỗ y, nhiệt tình ” meo meo meo”.



Bùi Khuyết bật cười, cúi người, con mèo nhỏ quen thuộc nhảy vào ngực y, vô cùng thân thiết. y xoa đầu nó: “Bẩn thật”.



”Meo…” Bị ghét bỏ, giọng điệu Ninh Oản ủ rũ, cúi đầu xuống bộ lông mềm mại.



Nhìn bộ dạng này của nó, Bùi Khuyết không nhịn được cười thành tiếng, lẩm bẩm: “Hóa ra cũng biết e lệ à?”



Cái này là bị cười nhạo đó. Ninh Oản thầm nghĩ: để cho mình về lại thân thể lần nữa, sẽ khiến cho huynh biết cái gì mới là e lệ. Nàng biết da mặt Bùi Khuyết rất mỏng, lần sau sẽ chỉnh y một phen.



Bùi Khuyết đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của con mèo nhỏ, nhìn nó bẩn như thế liền vội ôm về tắm rửa. Trước kia nuôi mèo y cũng không tự làm như vậy, giờ lại thích tự mình chăm sóc nó, cảm giác con mèo nhỏ dịu dàng đáng yêu, khiến cho y càng vui vẻ.



Mèo con sợ nước, mỗi lần tắm cho nó luôn kêu “Meo meo”, người ướt sũng cứ thế cọ lên người y, cọ này cọ. Trường An hầu hạ bên cạnh cũng nhìn không nổi, làm gì có cái kiểu mèo không biết chừng mực như thế?




Là một con mèo, Ninh Oản vẫn rất sợ nước. Nhưng mà lúc Bùi Khuyết giúp nàng tắm, nàng lại rất an tâm. ngón tay ấm áp của y xuyên qua lớp lông của nàng, dịu dàng vô cùng, nàng không nhịn được mà lầm bầm thoải mái.



- nàng thích Bùi Khuyết tắm cho nàng nhất.



Tắm rửa xong, Ninh Oản liền híp mắt, nằm trong ổ lăn lộn, nhìn bộ dạng sung sướng thoải mái này đúng là khiến người ta sung sướng.



Bùi Khuyết thích sạch sẽ, nhưng mà mỗi lúc tắm cho nàng xong áo choàng y cũng bẩn, chỉ có thể đi tắm. Ừm… nàng cố ý làm vậy đó. Bởi vì mỗi lúc Bùi Khuyết nhìn thấy nàng nghịch ngợm, một chút cũng không tức giận, lại còn cười đến cực kì vui vẻ.



Nàng thích Bùi Khuyết cười với nàng, thích bộ dạng vui vẻ của Bùi Khuyết.



Rất lâu sau Bùi Khuyết chưa quay lại, nàng kiềm chế không được nhảy xuống dưới.




Ở Đông cung có tổng cộng mấy chục cung nữ thái giám, nhưng nàng nhìn thấy rất ít, Bùi Khuyết không thích bị người khác quấy rầy, chỉ để Thường An hầu hạ, lúc tắm rửa cũng không thích có người.



Mới đầu nhìn thấy Bùi Khuyết ở trần nàng không dám nhìn thẳng, ở chung lâu như vậy nàng mới quen được, dù sao hai người họ sau này cũng sẽ thành thân, trước nhìn cũng không sao.



Nhưng mà hiện tại phải giải quyết một vấn đề mấu chốt – đó là trở lại thân thể của mình đã.



Ninh Oản tới bể nước, Bùi Khuyết lại không ở đây. Vì thế chạy tới điện…



”Tuy biết là con mèo Hoàng huynh yêu thích…”



Giọng nói này… rất quen. Ninh Oản sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới – là Bùi Chiếu, sao hắn lại ở đây?



Nghĩ đến vài lần suýt nữa bị Bùi Chiếu giết chết, nàng tức cực kì, đối với vị nhị hoàng tử này có thể nói một chút hảo cảm cũng không có,. Cùng huyết mạch hoàng thất mà sao lại kém nhiều như vậy?



Ninh Oản không chút nghĩ ngợi, liền chạy vào. Nàng thấy Bùi Khuyết ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt lạnh nhạt uống trà, người nhảy lên, nhào thằng vào lòng y ” meo”.



Hóa ra là ngồi đối diện với Bùi Chiếu. Y nhìn con mèo con trong ngực Bùi Khuyết, ánh mắt trầm xuống, khuôn mặt mang theo ý cười, “Hoàng huynh, huynh nhìn xem”. Nói xong, y liền kéo tay áo lên.



Bùi Chiếu sống an nhàn sung sướng, hai tay đương nhiên trắng nõn, nhưng mà bây giờ… mu bàn tay phải có bốn vết cào rõ ràng, nhìn rất ghê người.



”Hoàng huynh, huynh biết đấy, xưa này ta chưa chịu một chút vết thương nào. Nếu là chuyện khác thì thôi, nhưng chuyện này không nhịn được”. Y tưởng con súc sinh này đã bị mình giết chết, không ngờ mạng lớn thế.



Bảo bối của Bùi Khuyết sao? Nhưng bảo bối thì như thế nào, lại hại hoàng tử, thì chết, huống chi chỉ là một con súc sinh.



Bùi Khuyết không nói gì, nhưng rõ ràng tâm tình không hờn giận. Y bình thản nhìn Bùi Chiếu một cái, mở miệng nói: “Vậy đệ muốn thế nào?”



”Con mèo này hoàng huynh yêu thích, đương nhiên sẽ không hại tính mạng nó, nhưng mà….” Bùi Chiếu nhìn chằm chằm con mèo nhỏ, cười lạnh, “Để cho đệ mang về chơi giải buồn, mười ngày sau sẽ trả, được chứ?”



Sắc mặt Bùi Khuyết vẫn như thường. Từ lúc mười tuổi, Bùi Chiếu lấy con mèo đầu tiên của y, cuối cùng vẫn một câu: “Con mèo này không chơi được”. Y tiếc hận, một thời gian sau mới nuôi con mèo thứ hai.



Y biết phụ hoàng đối xử với mình tốt, cũng không thích Bùi Chiếu. Trong lòng y áy náy, cho nên mọi chuyện đều làm cho hắn. Cũng không so đó gì, giờ lại muốn đến trước mặt mình kiêu ngạo.



Hôm nay thế mà hắn muốn mang A Cửu đi.



Bùi Khuyết nghiêm mặt.



Hắn đúng là có dũng khí đấy.