Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 63: Bánh Bao Dung Dục




Ninh Oản như còn điều gì muốn nói, nhưng nhìn thấy Dung Cẩm bưng đồ ăn bước ra, nàng nói: “Oản Oản, muội vẫn còn chưa khỏe lắm, nên ăn nhiều một chút. Bánh Bao, đừng phiền Ninh tỷ tỷ nữa, biết chưa?”



Nghe mẹ nói vậy, Bánh Bao chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, giọng ngọt ngào nói: ” Con biết rồi, mẫu thân.”



Dung Cẩm thấy có hạt cơm dính trên mép của con trai liền buông đũa gỡ hạt cơm xuống, nhẹ nhàng trách: “Con đó, bốn tuổi rồi mà còn…”



“Bánh Bao, đệ phải nhanh nhanh lớn lên một chút, sau đó bảo vệ mẫu thân, nghe không?”



Nghe vậy, trong lòng Dung Cẩm lại thấy hạnh phúc, nhưng rồi nghĩ về điều gì đó, ánh mắt nàng rơm rớm nước mắt, hôn lên khuôn mặt bé bỏng của con trai:”…Mẫu thân chờ con lớn lên”. Nói xong liền nghiêng đầu nhìn Ninh Oản, cười yếu ớt: “Để Oản Oản chê cười rồi!”



Ninh Oản lắc đầu, nhìn khung cảnh cực ấm áp trước mắt



—Nàng cũng mong ước…sau này sẽ sinh cho A Khuyết một đứa con xinh xắn như Bánh Bao vậy.



Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao, không hiểu sao lại thấy có cảm giác thân quen từ trước. Nhưng mà, nàng cũng biết là mình chưa từng tới thôn Dương Liễu, cũng chưa từng gặp Bánh Bao trước đây…Đúng là suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ do Bánh Bao càng lớn càng đáng yêu chăng?



Ninh Oản nhanh chóng xử lý xong bát cơm của mình, thỏa mãn ợ to một cái, ngượng ngùng gãi đầu, cười cười: “A Cẩm, một mình tỷ nuôi con cực khổ lắm, không bằng ngày mai tỷ trở về cùng ta đi. Tỷ đã cứu ta một mạng, ta sẽ báo đáp hai người thật tốt.” Tuy thôn Dương Liễu này cảnh thế ngoại đào nguyên, nhưng dù sao cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ, nên có người chăm sóc thì tốt hơn.



Dung Cẩm nghe vậy thì vội lắc đầu, hàng mi dài khẽ rung lên, nở nụ cười hiền từ, nàng cúi đầu hôn lên cái má phúng phính hồng tươi của Bánh Bao, giọng thỏa mãn: “Lúc gian khổ nhất ta còn có thể chịu đựng được, bây giờ một chút cực khổ này không đáng là gì.”



Nàng có được một đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sống một cuộc sống yên tĩnh, an nhàn, những cái khác, nàng chẳng cần phải để tâm đến làm gì.



“Dù gì vẫn là cám ơn hảo ý của muội.”



Ninh Oản nhìn cô nương đang mỉm cười trước mặt,nghe nàng nói thế, nhìn qua dường như chỉ mới hơn mười chín tuổi, nếu không phải Dung Cẩm búi tóc phụ nhân, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây là một cô nương vừa tới tuổi cập kê. Mười chín, mà Bánh Bao năm nay đã bốn tuổi, như vậy….khi mới chỉ hơn mười lăm tuổi, nàng ấy đã….Ninh Oản hơi kinh ngạc, hơn nữa nhìn cử chỉ của Dung Cẩm cũng không thấy giống một cô nương ở thôn trang xa xôi mà giống như một tiểu thư khuê các hơn.



Nghĩ đến đây, nàng hiểu ai cũng có chuyện cũ của mình.



Nàng biết Dung Cẩm là một cô nương hiền lành, ở chung với nhau nhiều ngày, nàng ấy chăm sóc nàng rất cẩn thận. Đợi đến ngày mai nàng trở về rồi, nhất định phải cảm tạ nàng ấy thật tốt.







Thôn Dương Liễu là một thôn trang nhỏ bé, yên tĩnh, người dân nơi đây đều thuần chất, thiện lương, biết có khách lạ đến, mọi người đều phá lệ nhiệt tình đối xử với Ninh Oản.



Một mình Dung Cẩm mang theo đứa bé đến đây thật không dễ dàng gì, đã vậy, nàng còn là một tiểu cô nương xinh đẹp, thế nhưng nhờ vào cử chỉ duyên dáng, khéo léo, bao nhiêu năm qua, ở đây không có một chút lời ra tiếng vào nào. Đứa bé lớn lên trắng trẻo, dễ thương, hàng xóm ai ai cũng thích nó, đôi khi có chuyện gì đều dốc sức giúp đỡ.



Như lời Dung Cẩm nói, mọi chuyện bây giờ đều trở nên rất bình thường, ngày nào cũng hạnh phúc.



Buổi tối, Ninh Oản không ngủ được liền khoác áo ngoài đi ra viện, quần áo của nàng đang mặc bây giờ là quần áo của Dung Cẩm, vóc người của hai người cũng tương đương với nhau, y phục cũng dễ mặc.



Nhưng mà…



Lạnh quá.



Ninh Oản ngước nhìn vầng trăng sáng trên cao, nhất định ca ca rất lo lắng cho nàng, còn có A Khuyết của nàng nữa. Không biết A Khuyết có quan tâm bản thân hay không, nếu nàng trở về mà thấy A Khuyết gầy đi, chắc sẽ đau lòng chết mất.





Ninh Oản ngồi trên ghế đá, mím môi nhắm mắt suy nghĩ.



“Đã trễ rồi, sao vẫn chưa ngủ?”



Nghe Dung Cẩm hỏi, Ninh Oản quay đầu lại thấy mái tóc đen tuyền, hơi rối một chút ở sau gáy, hình như mới vừa tắm xong. Dung Cẩm vốn đã đẹp, hôm nay lại xõa tóc, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn và nước da trắng nõn mềm mại, Ninh Oản nhìn đến ngây người, bật thốt lên: “A Cẩm, tỷ thật là đẹp!”



Dung Cẩm thoáng đỏ mặt, không nhịn được cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ninh Oản, đôi mắt sáng như sao: ” Không ngủ được sao?”



Ninh Oản gật đầu: “Bánh Bao đã ngủ chưa?”



“Vừa mới ngủ xong.” Nhắc đến Bánh Bao, trên mặt Dung Cẩm không giấu được vẻ hài lòng, nàng ngẩng lên nhìn bầu trời, cất giọng nhẹ nhàng: “Lúc mới tới đây, ta cũng không ngủ được, nhưng dần dần về sau cũng quen. Nhìn thần sắc của muội lúc nãy, đang suy nghĩ về người trong lòng sao?”



Ninh Oản bất ngờ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Vậy mà tỷ cũng nhìn ra được, có tướng làm thầy số nha.”



Không biết lời của nàng có chỗ nào không đúng, Dung Cẩm nghe xong nụ cười liền tắt ngấm, đôi mắt trở nên ảm đạm: “Thầy tướng số có gì mà tốt…tính cho người cũng không tính được ình.”



Ninh Oản dừng mắt, muốn hỏi cho cặn kẽ, nhưng phát hiện bên ngoài có động liền thẳng người cảnh giác, nghĩ tới thôn Dương Liễu thường ngày không có người xấu, nói với Dung Cẩm: “Muội đi xem một chút.”



Dung Cẩm đứng dậy theo: “Cùng đi.”



“Ừ.”



Hai người mở cửa viện, thấy cách đó không xa có bóng người, Ninh Oản lấy hết can đảm đến gần nhìn trộm, một cảm giác lạnh lẽo ập tới, thanh kiếm sáng đang cận kề cổ nàng, Ninh Oản hít vào một hơi lạnh, Dung Cẩm bên cạnh cũng sợ đến mức không thốt lên được lời nào.



“Không nghĩ tới ở đây mà cũng có thể gặp được ngươi…Ninh Oản.”



Giọng nói này, rất quen.







Ninh Oản cũng bất ngờ khi gặp Bùi Chiếu và Cố Tang Chỉ ở nơi này.



Lần trước, Bùi Chiếu mưu phản thất bại, khiến hoàng đế băng hà, Bùi Khuyết lên ngôi phải xử lý chuyện này trước tiên, tróc nã Bùi Chiếu. Còn tưởng rằng y đã cao chạy xa bay đi nơi nào, không ngờ lại lẩn trốn trong thành.



Nàng lại càng không ngờ hơn nữa, Cố Tang Chỉ và Bùi Chiếu ở bên nhau không rời.



Bùi Chiếu và Cố Tang Chỉ có tư tình, nhưng nói cho cùng y bảo vệ nàng ta thật tốt, bởi thế đến ngày hôm nay Cố phủ cũng không bị liên lụy gì, nhưng…bây giờ Bùi Chiếu dù gì cũng là loạn thần tặc tử, người người đều muốn giết chết y, còn Cố Tang Chỉ này là một thân cẩm y ngọc thực, sao lại cùng y sống chết?



Cô nương ta như vậy cũng khiến nàng có chút hảo cảm.



Bùi Chiếu bị thương, bây giờ đang hôn mê, lúc nãy người đặt kiếm lên cổ nàng là Cố Tang Chỉ. Một thiên kim tiểu thư mảnh mai liễu yếu lại có thể ra tay dứt khoát như vậy, Ninh Oản giơ tay sờ lên cổ, có trầy da, vết thương đau nhức hành hạ.



Nhưng nhìn thấy Bùi Chiếu đang nằm thoi thóp, tâm tình của Ninh Oản tốt lên rất nhiều.




Chuyện của Bùi Chiếu hôm nay sợ là sẽ liên lụy đến hai mẹ con Dung Cẩm, nhưng cho dù thế nào Ninh Oản cũng đã đinh ninh trong lòng: Dung Cẩm cứu nàng, nàng phải báo ân.



“Ngày mai các người hãy rời khỏi nơi này, ở đây không an toàn.” Bé con vừa thức dậy, Dung Cẩm phải lo cho con. Ninh Oản nhìn Bùi Chiếu đang được Cố Tang Chỉ thoa thuốc mới nói ra điều trong lòng.



Cố Tang Chỉ dừng tay, khóe miệng cười cười, châm chọc: “Đúng là không an toàn, sợ sẽ liên lụy bọn họ nữa.”



“Ta không muốn A Cẩm và con tỷ ấy bị thương, Cố Tang Chỉ, coi như hôm nay ta không nhìn thấy các ngươi, ngày mai hai người hãy rời nơi này đi thật xa đi.” Vốn dĩ là những người không cùng chung chí hướng, Ninh Oản lại chẳng ưa Bùi Chiếu gì cho cam, hôm nay gặp lại trong hoàn cảnh này,



chính là do bọn họ gieo gió gặt bão.



Nói xong những lời này, nàng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tang Chỉ đen đi mấy phần, không thèm nhiều lời nữa, lập tức xoay người rời khỏi gian nhà.



Căn nhà này chỉ có hai phòng, bây giờ phòng của nàng đang bị hai người Bùi Chiếu chiếm, trời cũng đã khuya, chẳng còn cách nào khác, phải để bọn họ ở lại nơi này một đêm.



Dù sao sáng mai cũng sẽ đi sớm.



Hôm sau.



Lúc Ninh Oản tỉnh lại mới phát hiện chỉ còn mỗi mình nàng trên giường, Dung Cẩm và đứa nhỏ đã tỉnh dậy. Mới tỉnh ngủ, đầu óc có chút mơ màng, nghĩ tới việc tối qua liền giật mình một cái, rời giường ngay lập tức.



Dung Cẩm mỏng manh yếu ớt, chỉ sợ Cố Tang Chỉ ức hiếp người, vậy thì xong luôn.



“Ninh tỷ tỷ.”, đứa trẻ đang dùng bữa sáng vừa nhìn thấy Ninh Oản liền ngọt ngào kêu một tiếng. Mẫu thân đã dạy, gặp người quen phải chào hỏi, hơn nữa, cậu cũng rất thích Ninh tỷ tỷ.



Đồ ăn đã sớm dọn lên bàn giúp nàng, mặc dù chỉ là cháo trắng cùng bánh màn thầu đơn giản nhưng Ninh Oản cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng nhìn Dung Cẩm hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”



Dung Cẩm cười cười: “Sáng sớm đã rời đi.”



Đi?! Ninh Oản hơi bất ngờ, nghĩ tới những gì đêm qua nói với Cố Tang Chỉ liền thấy mình có chút quá phận, thế nhưng…nàng cũng chỉ có lòng lo lắng sẽ liên lụy đến mẫu tử Dung Cẩm. Bất quá… có cần đi ngay như vậy không?




“Ta thấy nam tử kia cũng đã tỉnh, khí sắc tốt hơn so với đêm qua. Bọn họ nhìn cũng không phải người xấu, ta vốn định chờ cho vết thương của họ lành lại thì để cho họ đi, nhưng cô nương kia tính tình quật cường, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cho họ một chút lương khô, đi đường còn có cái ăn.”



Nghe Dung Cẩm nói vậy, Ninh Oản bất đắc dĩ nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ: Không giống người xấu sao? Đêm qua là Cố Tanh Chỉ kia gác kiếm lên cổ nàng đấy? Tuy bôi thuốc rồi nhưng giờ vẫn còn đau âm ỉ đây này.



A Cẩm lương thiện quá đi!



Trong lòng nghĩ vậy nhưng Ninh Oản cũng không nói ra.



Ăn sáng xong, Ninh Oản nói lời từ biệt, trong lòng nàng đã sớm dự định, họ sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.



Sống chung mấy ngày, Bánh Bao đặc biệt rất thích Ninh Oản, thấy nàng phải đi liền ôm lấy chân của nàng, dính chặt. Ninh Oản ngồi xổm xuống, hôn chụt lên hai má trắng trẻo của Bánh bao rồi ghé tai nói nhỏ: “Ninh tỷ tỷ sẽ nhanh quay về gặp hai người, còn có thể lấy rất nhiều đồ ăn ngon nữa, không được khóc nhè, biết không?”



Bánh Bao nhỏ tuy rằng rất thích ăn, nhưng trong lòng bé, Ninh tỷ tỷ còn quan trọng hơn, bé quyết định làm một nam tử hán, lau đi nước mắt, ngập ngừng nói: “…Ninh tỷ tỷ, tỷ phải nhất định nhanh trở về xem Bánh Bao, Bánh Bao không cần ăn ngon, Bánh Bao chỉ cần Ninh tỷ.”




Nếu cứ như vậy, Ninh Oản không nỡ rời đi mất.



Nàng cúi đầu hôn thêm một cái, sau đó cười nhìn Dung Cẩm: “A Cẩm, muội nhất định sẽ trở lại gặp hai người.”



“Ừ, trên đường nhớ cẩn thận.” Dung Cẩm kéo Bánh Bao nhỏ sang cạnh mình, nở nụ cười thản nhiên như thường ngày.



Ninh Oản cẩn thận vẫy tay chào, sau đó mang theo lương khô và một ít bạc mà Dung Cẩm đã chuẩn bị cho, rời khỏi thôn Dương Liễu. Nàng nghe thấy Bánh Bao gọi nàng phía sau, nhưng không có can đảm quay đầu lại.



Tên tiểu tử này, mới có tý tuổi mà đã quấn người như vậy, nếu nàng không phải một lòng kiên định đối với A Khuyết thì nàng thật sẽ không muốn trở về đâu.



Đi được khoảng một khắc, Ninh Oản nghe thấy có tiếng vó ngựa đằng trước, nàng ngước mắt ra xa, nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa, ngạc nhiên đến độ không nói nên lời.



“A Khuyết, muội ở đây.” Ninh Oản kích động vẫy vẫy tay.



Có lẽ là người kia nghe được giọng của nàng vội tăng tốc độ, con ngựa nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, Ninh Oản nhìn Bùi Khuyết phong trần đầy mệt mỏi thì trong lòng chua xót, vội vàng bước tới.



“Oản Oản.” Bùi Khuyết ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ vào trong lòng, cái cảm giác mất rồi có được này y không muốn thêm một lần nào nữa, người luôn đọc sách thánh hiền như Bùi Khuyết cũng chẳng thèm để ý tới Sở Vân Thâm đứng phía sau, cúi đầu xuống hôn lên gương mặt phúng phính của nàng..



Quốc sư đại nhân tiêu sái ngồi trên lưng ngựa nhìn hai người đang triền miên trước mắt, biểu cảm nhàn nhạt như thể chuyện kia không liên quan gì đến mình.



A Khuyết tự nhiên lại hôn nàng, khuôn mặt nhỏ xinh của Ninh Oản hồng lên vui vẻ, tay ôm chặt lấy thắt lưng người đối diện không buông, như nghĩ tới điều gì, nàng ngẩng đầu lên nói: “A Khuyết, có một người tên là Dung Cẩm đã cứu muội, nếu không có tỷ ấy, chỉ sợ là muội đã sớm mất mạng, muội dẫn huynh đi gặp nàng, được không?”



Đã cứu Oản Oản của y, y tất nhiên sẽ báo đáp thật tốt, Bùi Khuyết cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên môi Ninh Oản, dịu dàng nói: “Ừ.”



Có điều ———-



“Cô vừa mới nói….người cứu mạng cô, tên gì?” Khó khi nào thấy được vị quốc sư không biết sợ này thất thố một lần, giọng nói cũng không còn tự nhiên, lạnh lùng như bình thường.



Giống như có vẻ…run nhẹ?



Tâm tình Ninh Oản đang kích động, không nhận ra được sự khác thường của Sở Vân Thâm, tủm tỉm cười, ngẩng đầu lên nói thêm lần nữa: “Là Dung Cẩm, một cô nương rất đẹp, nàng còn có một tiểu hài tử nữa, tên là Bánh Bao.”



Nói xong những lời này, Ninh Oản mới chú ý tới sắc mặt kỳ quái của Sở Vân Thâm, định hỏi xem y thế nào, đột nhiên vẻ mặt ngưng lại, chớp mắt hiểu rõ một chuyện.



Đôi mắt của Ninh Oản mở to———-



Thảo nào nàng nhìn tiểu Bánh Bao có vẻ quen quen, đấy chẳng phải là Sở Vân Thâm thu nhỏ sao, nhất định là từ một khuôn mà ra!



Ninh Oản: “…” Hình như nàng vừa hiểu ra cái gì rồi.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Các chị em chắc đã đoán ra được chuyện cũ của Dung Cẩm và quốc sư đại nhân rồi nhỉ? Nói thêm một chút, quốc sư đại nhân không biết sự tồn tại của Bánh Bao, nên y không phải là nam tử phụ bạc, ăn rồi còn không chịu trách nhiệm, hơn nữa vẫn cho rằng mình là một xử nam đấy (Tại sao ta cố gắng cường điệu chuyện này chứ?)