Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 55: Lành Ít Dữ Nhiều




Nửa năm trước?



Đó không phải là lúc nàng biến thành A Cửu sao. Ninh Oản sửng sốt ngơ ngác nhìn Sở Vân Thâm, ý của y…. nàng không hiểu.



“Meo….” Nếu y biết, tất nhiên sẽ có biện pháp đưa nàng trở về, Ninh Oản đang định quấn lấy Sở Vân Thâm thì thấy thần sắc y có vẻ khác thường.



“Quốc sư tìm đại hoàng huynh của ta sao?”



Là giọng của Hòa Nguyệt.



Ninh Oản vội quay đầu, thấy Hòa Nguyệt mặc một bộ đồ màu xanh lá đang đi tới. Nàng thấy mình thì cười dài, sau đó quay người ôm lấy. Ninh Oản chôn mình trong lòng nàng, vừa suy nghĩ.



“Tham kiến công chúa Hòa Nguyệt, thần còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước”. Sở Vân Thâm nhìn thoáng qua con mèo nhỏ trong lòng Hòa Nguyệt, rồi xoay người đi.



Ninh Oản nhìn bóng Sở Vân Thâm càng lúc càng xa, phiền não gãi đầu, nhu nhược kêu một tiếng.



Sở Vân Thâm này luôn khó nắm bắt.Bí hiểm như vậy trách không được cả năm không lấy được vợ… tính tình y thì cô nương nào chịu nổi chứ.



Hòa Nguyệt mặc dù chưa tiếp xúc nhiều với quốc sư nhưng tính tình lạnh lùng này cũng nghe qua rồi, cử chỉ thất lễ đó nàng cũng không quan tâm mấy.



Dù sao quốc sư đại nhân cao cao tại thượng, quan trọng nhất, đó là tâm phúc của hoàng huynh.



“Oản Oản không ở đây sao mày lại chạy loạn hả?” Hòa Nguyệt làm như trừng phạt gõ vào trán mèo con một cái, trách cứ. Vừa rồi nàng đi Giáng Đào các, thấy nha hoàn vô cùng lo lắng, hóa ra là con mèo nhỏ không thấy đâu.Mèo con này là hoàng huynh nuôi, giờ có khi chạy về Đông cung cũng nên, quả nhiên là ở đây.



Nhưng mà vừa rồi quốc sư…. có vẻ kì kì.Hòa Nguyệt nhíu mày, nhưng không nghĩ nữa, xoa xoa bộ lông của mèo con rồi vào điện tìm hoàng huynh.



Lúc Hòa Nguyệt vừa vào, bên trong cực kì im ắng, cả nô tài hậu hạ cũng không có.



Nàng biết đại hoàng huynh xưa nay thích im lặng, nhưng giờ… cũng quạnh quẽ quá. Nàng đi đến bên cạnh Bùi Khuyết, thấy y ho khan, sắc mặt cũng trắng bệch ra, vội buông con mèo trong tay, rót cho y chén nước, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đại hoàng huynh, huynh phải bảo trọng thân thể”.



Đại hoàng huynh nàng si tình như vậy, thân mình lại kém, giờ vì chuyện của Oản Oản mà ngày đêm lo lắng, không biết cách chăm sóc bản thân mình.



Thường An cũng thật là, chẳng lẽ cũng không biết cách hầu hạ sao? Để đại hoàng huynh nàng tiều tụy đến vậy. Hòa Nguyệt trong lòng thầm trách cứ.



Ho khan xong, Bùi Khuyết phất tay, chỉ nói: “Không cần”. Nói rồi ôm lấy con mèo nhỏ vào lòng, cầm lấy miếng phù dung cao bên bàn đưa đến miệng nó.



Nó giống như Ninh Oản, sao giờ đưa đồ ăn này nọ lại mở to mắt sũng nước, chỉ đụng một chút là tràn mi như vậy.



“Meo”.



Nàng bây giờ cái gì cũng không làm được.





Hòa Nguyệt mím môi, hết cách: “Huynh như vậy, Ninh đại ca cũng vậy. Đại hoàng huynh, nếu cả đời không tìm thấy Oản Oản…”



“Sẽ không”. Bùi Khuyết ngước mắt nhìn Hòa Nguyệt một cái, đôi mắt giờ đầy vẻ mỏi mệt, môi cũng trắng trợt đi, “Hòa Nguyệt, đi trấn an Ngọc Hành đi”.



Nhắc tới Ngọc Hành, Hòa Nguyệt mặt càng nhăn hơn, nhỏ giọng: “Muội biết rồi”. Ninh đại ca bên kia, đừng nói đại hoàng huynh bảo, nàng đương nhiên sẽ làm. Nàng đã xin phụ hoàng lệnh bài ra cung, nhiều ngày nay đều đến phủ Việt quốc công rồi. Ninh Ngọc Hành là hán tử thô lỗ, nhưng lại vô cùng chiều Oản Oản, giờ Oản Oản mất tích, y lo đến mức một ngày một đêm đi tìm.



Tuy là mãnh tướng Đại Chiêu, nhưng dù sao cũng là người thịt, đâu thể không nghỉ ngơi như vậy.Hòa Nguyệt lo lắng, nhưng nàng tin tưởng Oản Oản là người hiền, nhất định sẽ bình an vô sự.



Nàng còn muốn chờ Oản Oản làm hoàng tẩu của nàng mà.



Hòa Nguyệt thấy Bùi Khuyết không muốn nói chuyện, cũng không có cách nào hơn, giờ chỉ mong Oản Oản sớm ngày quay về.TRước khi đi nàng nhìn con mèo nhỏ trong lòng y, nghĩ thầm: may có A Cửu ở đây, đại hoàng huynh sẽ bớt buồn hơn.



“Meo”.




Thấy Hòa Nguyệt đi rồi, Ninh Oản ngẩng đầu nhẹ liếm đầu ngón tay Bùi Khuyết, y như vậy khiến nàng lo lắm. Mèo con cứ vươn móng vuốt gãi giã y, như đang trấn an vậy.



Nhìn ánh mắt lo lắng đó, Bùi Khuyết khẽ cong môi, nhẹ nói: “Ta không sao”. Vừa rồi nói chuyện với Hòa Nguyệt, y đương nhiên sẽ chăm sóc mình thật tốt, chờ Oản Oản về.



Tiểu cô nương yếu ớt vậy, nếu thấy mình bệnh, rồi gầy đi, chắc chắn sẽ đau lòng mà khóc – y không muốn nàng khóc.



Ninh Oản chôn người trong lòng Bùi Khuyết, phát ra những tiếng kêu rất khẽ. Thấy Bùi Khuyết vậy, nàng do dự lắm: không biết có nên nói cho y mình là Ninh Oản không? Nếu y biết sẽ không lo lắng như hiện tại… nhưng mà giờ nàng là mèo.



“Meo….”



*



Vì quá mệt mỏi, trong lòng Bùi Khuyết lại thoải mái an tâm, nàng bất tri bất giác ngủ thiếp, lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trong rổ, mà Bùi Khuyết trên giường. Nằm trong chăn khiến nàng nhớ tới vài ngày trước họ cùng du ngoạn, nàng thích nhất là nằm trong ngực y như thế.



Bùi Khuyết nhìn qua thì dịu dàng như ngọc, rất có phong phạm quân tử, nhưng lúc bắt nạt nàng, dù nàng cầu xin cũng vô dụng.Từ lần đó, sau này Bùi Khuyết thích nhất là chân nàng, mỗi lần bên nhau lại khiến nàng đứng cũng không thoải mái.



Ninh Oản nằm trong ổ nhớ lại, tâm tình cũng tốt lên không ít.



Nửa tháng qua, nếu theo tình hình đời trước, A Khuyết sắp kế vị rồi. Nhưng đời trước nàng không quan tâm nhiều, giờ nàng chỉ đặt lòng lên A Khuyết mà thôi, y kế vị, trong lòng nàng cũng lo hơn.



- nhưng mà, dù là thái tử hay đế vương, y vẫn là a Khuyết của nàng.



Nếu giờ này nàng là người, đương nhiên có thể bên cạnh y, nhưng ở thân phận mèo, chẳng những không giúp



gì, còn khiến A Khuyết vì tìm kiếm mình mà gầy yếu.




“Meo….” Nàng phải làm gì đây? Ninh Oản phiền não cọ đầu.



Nghe tiếng nước ào ào, Ninh Oản vui vẻ ” meo” một tiếng, nàng biết A Khuyết ở trong này



A Khuyết đang tắm sao? Đừng nói giờ nàng là mèo, dù là ở thân thể mình, nàng cũng không sợ nhìn bộ dạng A Khuyết lúc không mặc quần áo… nàng còn ao ước nữa kìa.



Nhưng giờ là mèo, đương nhiên nàng có thể nhìn y tắm rửa, cũng không sợ y thẹn thùng, mèo con cũng có ưu đãi thế đó.



“A Cửu?” Bùi Khuyết bế con mèo nhỏ lên, cúi đầu gọi một tiếng.



Ninh Oản nhìn cơ thể y…. ừm A Khuyết của nàng vẫn dễ nhìn như vậy.



Mèo con vốn sợ nước, nhưng Ninh Oản xốn xang quá không nhịn được mà rớt xuống bể.



Bọt nước văng khắp nơi, y vội càng ôm nàng lại. Chưa mặc quần áo, da thịt chạm vào trực tiếp, Ninh Oản cảm thụ nhiệt độ cơ thể người bên cạnh, không nhịn được mà vươn móng gãi gãi.



“Meo”



Bùi khuyết lấy khăn tay bọc con mèo nhỏ lại, nhìn nó ướt sũng chật vật như vậy, lại bật cười: “cô nhóc này”.



Vẫn đáng yêu như vậy.



“Meo”. Thấy tinh thần Bùi Khuyết tốt hơn, Ninh Oản vui vẻ kêu, bộ dạng vô cùng phấn khích.



Ninh Oản đặt móng vuốt lên ngực y, sờ qua đúng là cảm giác rất tốt, nhưng nếu giờ không phải mèo thì còn có thể uyên ương tắm rồi, ôi chao là hương diễm.



“Meo”. Nàng nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm.




A Khuyết, nếu về được, muội sẽ bồi thường cho huynh, cho huynh hôn chân muội, vài lần cũng được.



Trước ngực có cảm giác mềm mại, thân thể Bùi Khuyết đột nhiên tê rần, cảm giác quen thuộc làm y sửng sốt. Dung nhan tuấn tú vì nhiệt mà hơi phiếm hồng, cả trán cũng toát mồ hôi.



“Meo” Ninh Oản thấy Bùi Khuyết không nói gì, sợ hãi nhìn y, thấy y vẫn duy trì khuôn mặt như cũ, bộ dáng này… như là không vui.



A Khuyết… không thích mình liếm sao? Trong lòng nàng mất mát. Trước kia A Khuyết thích nàng liếm y lắm, đương nhiên sau khi về lại thân thể, A Khuyết càng thích. Tuy y thẹn thùng, không nói, nhưng nàng vẫn hiểu.



- giờ lại không thích rồi.



Ôi… bị ghét bỏ. Ninh Oản cúi đầu. mất mát.




Nàng đung đưa trên tay A Khuyết, đột nhiên trượt người, rơi thẳng xuống.



Phản ứng đầu tiên là muốn nắm một cái gì đó, nhưng nghĩ đến làm bị thương A Khuyết, Ninh Oản liền thôi, dù sao có A Khuyết ở đây, y sẽ không để nàng có chuyện gì.



Nghĩ đến ánh mắt ghét bỏ vừa rồi của Bùi Khuyết, trong lòng nàng cực kì khó chịu, mãi đến khi trên lưng chạm phải một thứ gì đó cứng rắn, nàng mới thanh tỉnh. Chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy lần nữa, Ninh Oản mở to mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của y, rốt cục cũng hiểu vì sao A Khuyết không thích nàng liếm y.



Hóa ra, không phải vì không thích, mà là vì…..



Nhưng mà, giờ nàng là mèo mà.



Trong mắt Bùi Khuyết đầy thất thố và bối rối, Ninh Oản còn chưa kịp nhìn đã bị bồng đến bên bể. Động tác của y quá nhanh, vội mặc áo quần rồi đi ra.



Con mèo nhỏ ướt sũng ngơ ngác đứng ven bể, nhưng không hề có cảm giác bị vứt bỏ như vừa rồi.



*



Bùi Khuyết đi ra khỏi Càn Hòa cung cũng là lúc trời tối muộn.



Ánh trăng nhẹ nhàng giữa đêm. Trong không khí có mùi hoa nào đó không biết tên, thơm ngào ngạt, Bùi Khuyết nhớ đến lời phụ hoàng vừa rồi.



“Nếu con không muốn cưới Dư Thù, trẫm tùy con, con muốn lấy Ninh nha đầu, trẫm cũng tán thành toàn bộ. Dù cuối cùng có tìm được không nhưng Đại Chiêu không thể không có đời sau. Nhiều ngày nay trẫm đã suy nghĩ, mọi chuyện trẫm tùy con nhưng riêng chuyện này con phải đồng ý”.



Không thể không có đời sau….



Nhưng y làm sao có thể với một nữ tử không thích…. y không làm được.



Gió đêm rất lạnh, lúc nãy tắm xong đã ra ngoài nên người cũng hơi cảm lạnh. Bùi Khuyết ho khẽ vài tiếng, nhớ lại ánh mắt vô tội của mèo con.



Lúc y bối rối rời bể, mèo con vẫn ở chỗ đó, chật vật vô cùng.



Nhưng khi đó hơi thở y vô cùng rối loạn, suy nghĩ đảo tung.



Y không thể gặp lại con mèo đó.



Vừa rồi chẳng qua chỉ bị liếm một cái…. mà y lại có cảm giác.



Thực sự quá hoang đường!.



…. Nhất định là vì y nhớ Oản Oản đến điên rồi.