Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 10: Lòng người thời tận thế (1)




“Linh Linh, điện hạ, hai người có nhà không, mau mở cửa, bọn mình tới cứu hai người!”



Khi Lâu Linh nhận ra chủ nhân giọng nói này là ai, cô cực kì vui vẻ. Tận thế bùng nổ, cả thế giới đều thay đổi, nói không lo lắng đến đám bạn ở trường là giả. Nhưng di động không có tín hiệu, Internet cũng mất, căn bản không có cách liên hệ nào với người khác. Mặc dù trong lòng lo lắng, chẳng lẽ cô không màng sinh tử chạy đi tìm người? Lâu Linh cảm thấy mình không vĩ đại đến vậy, vứt bỏ thân nhân trong nhà để đi tìm bạn.



Tuy vậy cô vẫn hi vọng mọi người còn sống. Giờ nghe thấy giọng Lâm Bảo Bảo rành rọt, sao cô có thể mất hứng. Đặc biệt Lâm Bảo Bảo còn đến tận đây tìm mình cũng khiến cô vô cùng cảm động.



Lâu Linh rất vui vẻ, quay đầu nhìn vào mắt Lâu Điện, thấy anh không có ý gì, cô lập tức chạy đi mở cửa.



Lâu Điện từ từ rửa sạch tay, dựa vào cửa phòng bếp nhìn Lâu Linh dẫn ba nam hai nữ đi tới. Ánh mắt anh đột nhiên lóe lên vẻ tàn độc, rất nhanh biến thành hờ hững, trong trẻo.



“Điện hạ, anh không sao chứ!” Cô gái mặc bộ quần áo thường ngày với khuôn mặt baby chạy đến trước mặt Lâu Điện, kích động hỏi.



Thần sắc Lâu Điện thản nhiên, hơi lạnh lùng, gật đầu tỏ vẻ đáp lại.



Lúc này, từ phòng bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm nức, cùng với đó là tiếng bụng réo vang. Mấy người ở đây không khỏi đỏ mặt, có điều trải qua nửa tháng ở tận thế cũng làm cho bọn họ luyện thành da mặt dày, không quá xấu hổ. Không gì quan trọng hơn việc lấp đầy bụng.



Lâu Linh đánh giá bọn họ, xem ra qua hơn nửa tháng, những con người quen thuận buồm xuôi gió đã nếm mùi đau khổ, biết được tầm quan trọng của thức ăn. Nhưng so với đám người cô gặp trên đường may mắn vì sống sót, trên người bọn họ có thêm mấy phần tự tin, tinh thần phấn chấn, tựa hồ không tuyệt vọng vì tận thế đã đến mà còn háo hức muốn thử.



Cảm giác này rất rõ ràng, từ cách bọn họ thản nhiên như thường đi vào nhà người khác, không có nửa điểm câu nệ có thể nhìn ra. Lâu Linh rất nhạy bén, dù vui mừng vì bạn bè đến, nhưng cũng thu hết phản ứng của họ vào đáy mắt.



“Hai người đang hấp bánh bao à?” Lâm Bảo Bảo vui mừng nói, “Lâu lắm rồi bọn em không được ăn đồ nóng, thật tốt quá.”





Lâu Linh lại liếc nhìn Lâu Điện, thấy anh không phản ứng liền nói: “Chắc ai nấy đói cả rồi, tôi đi lấy bánh bao cho mọi người.”



Một lát sau, mọi người ngồi trong phòng khách ăn bánh bao.



Lâu Linh và Lâu Điện ngồi cạnh nhau, đối diện với họ là ba nam hai nữ ngấu nghiến ăn bánh bao nóng hổi, vừa ăn vừa len lén liếc hai anh em.




Đám người này chính là bạn học và học trưởng cùng trường với Lâu Linh, trong đó ba nam lần lượt là Tịch Mộ Phong, Trần Khải Uy và Vệ Hiến. Hai nữ theo thứ tự là Lâm Bảo Bảo cùng Hoàng Chỉ Lăng. Tịch Mộ Phong và Hoàng Chỉ Lăng là đàn anh đàn chị hơn họ một khóa. Lâm Bảo Bảo cùng Trần Khải Uy, Vệ Hiến là bạn cùng lớp của Lâu Linh. Bình thường nếu trong lớp định tổ chức hoạt động, bọn họ thường tụ tập thảo luận, gặp mặt có thể nói mấy câu nhưng chỉ dừng ở đó, chưa thân thiết đến mức không có gì giấu nhau. May mà Lâm Bảo Bảo khá thân với hai bạn nam, Lâu Linh ngại trong nhà có vị đại thần sa đọa kè kè canh giữ, không dám nói chuyện với giống đực khác.



Nghe Lâm Bảo Bảo kể lại, Lâu Linh mới biết, đêm trước khi tận thế ập tới, vì mấy người họ đi hát Karaoke đến mười hai giờ đêm, trường đã đóng cửa nên Lâm Bảo Bảo dẫn những người này đến nhà trọ hai người thuê ở ngoài nghỉ tạm một đêm. Ai dè hôm sau tỉnh lại phát hiện thế giới biến đổi, bên ngoài toàn đám quái vật ăn thịt người. Lúc đầu bọn họ trốn trong phòng trọ, đến khi hết thức ăn, họ buộc phải ra ngoài tìm thực phẩm.



“Điện thoại không gọi được, bọn mình lo cho cậu mãi nên tới tìm cậu.” Lâm Bảo Bảo tổng kết bằng một câu.



Lâu Linh thấy cô ấy liên tục liếc Lâu Điện, e là cô ấy đi tìm anh mới đúng. Cô và Lâm Bảo Bảo tình cờ gặp nhau hồi sinh viên năm nhất đến nhập học; sau đó lại là bạn cùng phòng ký túc xá, vì vậy họ chơi thân với nhau.



“Đương nhiên, Tịch học trưởng cũng đồng ý.” Vẻ mặt Lâm Bảo Bảo ái muội nói.



Tịch Mộ Phong nở nụ cười: “Em không sao thật tốt quá.”



Sắc mặt Lâu Linh tối sầm, trong lòng nhủ thầm đừng nói câu này trước mặt nam thần đen tối chứ, cẩn thận anh tiếp tục xấu xa! Quả nhiên, tay Lâu Điện đặt sau lưng không dấu vết siết chặt eo cô, không đau, nhưng tê tê dại dại, quả thực đòi mạng người, cô lại không dám lên tiếng để người ta biết.




“Cám ơn mọi người đến tìm tôi, các bạn không sao cả chứ?” Lâu Linh giả vờ không có chuyện gì xảy ra hỏi.



Lâm Bảo Bảo bật cười, không thèm để ý nói: “Đương nhiên không sao, bọn mình có dị năng mà.”



“Dị năng á?” Lâu Linh trợn tròn mắt.



Dáng vẻ của cô rơi vào mắt người khác lại thành hoảng hốt. Còn Lâu Điện vẫn như Lã Vọng buông cần (1), cử chỉ tao nhã như quý công tử. So với đám nam nữ trẻ tuổi, biểu hiện của anh chẳng khác gì lúc trước tận thế, dường như tận thế không ảnh hưởng chút nào đến bọn họ.



(1) Lã Vọng buông cần:



Khương Tử Nha hay còn gọi là Thái Công Vọng hoặc Lã Vọng là một công thần đời nhà Chu, học rộng nhưng không ra làm quan. Khi đã 80 tuổi. Lã Vọng vẫn ngồi câu cá ở bờ sông Vị Thủy chưa ra giúp đời. Một hôm, Văn Vương là vua sáng lập ra nhà Chu, đi săn gặp ông ở bờ sông Vị Thủy, biết ông là người có tài, Văn Vương mừng rỡ mời về lập làm quân sư, tôn làm thượng phụ. Từ đó, Lã Vọng đã đem tài đức của mình giúp Văn Vương lập nên nghiệp nhà Chu thành đạt rực rỡ, lưu sử sách muôn đời.




Câu Lã Vọng buông cần ý chỉ Lã Vọng ở bờ sông Vị Thuỷ là để chờ đợi minh quân, ý nghĩa là nói những người cố gắng học tập chờ đợi thời cơ.



Đám người Tịch Mộ Phong, Vệ Hiến lén quan sát anh em nhà họ Lâu, thấy biểu hiện anh như vậy, có vẻ hơi kỳ quái.



Lâm Bảo Bảo búng ngón tay một cái, cái ly trên bàn trước mặt vốn trống không lập tức đầy nước, sau đó cô nói với Lâu Linh: “Bắt đầu từ ngày tận thế bùng nổ, ngoài chị Hoàng, bọn mình lên cơn sốt liên tục ba ngày ba đêm, sau này cảm thấy dị năng thức tỉnh. Anh Tịch thức tỉnh dị năng hệ sét, Trần Khải Uy là dị năng hệ băng, còn Vệ Hiến có dị năng hệ không gian, chị Hoàng không có dị năng. Linh Linh, hai người thì sao? Điện hạ tài giỏi thế, hẳn là anh có thức tỉnh dị năng chứ?” Vẻ mặt Lâm Bảo Bảo khó tránh vẻ đắc ý. Luận thực lực, mình nhóm bọn họ đã có bốn dị năng giả, quả thật rất lợi hại, có tiền vốn kiêu ngạo một hồi.



Đáng tiếc rằng hiện tại năng lực dị năng giả quá yếu, phóng dị năng một, hai lần cần chút thời gian hồi phục. Bởi vậy khi đối phó với zombie, mọi người vẫn giữ thói quen công kích vật lý. Mấy ngày nay, Lâu Linh thường ra ngoài, từng trông thấy dị năng giả giết zombie, tất nhiên hiểu rõ vấn đề.




Lâu Linh đang định trả lời thì Lâu Điện mở miệng: “Tôi là dị năng không gian, Tiểu Linh không thức tỉnh dị năng.” Nói xong, anh thu cái ly trên mặt bàn vào không gian, rồi thả về chỗ cũ.



Nghe vậy, đám người ở đây đều hơi thất vọng. Trong mắt bọn họ, dị năng không gian chỉ có thể chứa vài thứ, ban đầu không gian nhỏ, sức chiến đấu không mạnh, thật sự không có tác dụng gì lớn. Nhưng mà, có dị năng không gian cũng tốt hơn người thường, ít nhất mang đồ thuận tiện hơn. Nhóm Trần Khải Uy nguyên bản bị Lâm Bảo Bảo cưỡng chế đến nơi này, trong lòng còn ôm vài phần hi vọng, mong anh em nhà họ Lâu là người lợi hại. Không ngờ một dị năng không gian, một là người thường, kém kỳ vọng của họ quá xa.



Lâm Bảo Bảo không nghĩ tới sẽ như vậy, sắc mặt cứng đờ, rất nhanh cô xốc lại tinh thần nói: “Không sao, không gian của điện hạ có thể chứa đồ, Linh Linh tuy là người bình thường, nhưng chúng ta là chị em tốt, mình sẽ bảo vệ cậu.”



Lâu Linh cười nhẹ, nói: “Cám ơn cậu nhưng tớ không cần người khác bảo vệ, tớ cũng có thể giết zombie.”



Lâm Bảo Bảo ngồi xuống bên cạnh Lâu Linh, vươn tay ôm cô tựa như an ủi. Cánh tay Lâu Điện để ở eo Lâu Linh đành phải rời khỏi vị trí. Thấy cảnh Lâu Linh bị cô gái khác ôm vào trong lòng, ánh mắt Lâu Điện càng đen tối u ám, nhìn đến độ trái tim Lâu Linh sắp chịu không nổi, vội vàng thoát khỏi cái ôm của cô bạn.



Lâm Bảo Bảo ồn ào một lúc rồi cười bảo: “Thực ra hiện tại không có dị năng cũng không sao, nghe nói về sau vẫn có thể thức tỉnh.”



“Vậy mượn lời tốt lành của cậu.”



Hai người nhìn nhau cười.



Những người khác thấy vậy, thần sắc khác nhau, trong đó nữ sinh tên Hoàng Chỉ Lăng mím môi, cô cũng khát vọng có thể thức tỉnh dị năng.