Trùng Sinh Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 8: Khai hoang




Giờ Mẹo hôm sau, trời chưa sáng, nam nhân trong nhà cùng Tô Diệp đều đang phân ra đứng ở trên vành cách ly xem lửa, Diệp Quốc Kiện đốt lửa, ngày hôm qua diệt sạch ba khu cách ly, phần lớn bộ phận thực vật đều khô vàng, Diệp Quốc Kiện cho một chút lửa, thế lửa lập tức bạch bạch một thoáng liền vô cùng lớn, mọi người đều có chút khẩn trương.

Cách bọn họ tương đối gần có mấy nhà nhìn thấy nổi lửa lập tức lên chạy tới, nhìn thấy lửa là bọn họ đốt thì nhẹ nhàng thở ra, cũng không quay về, xem lửa thiêu, nếu có thể thành bọn họ cũng muốn dùng phương pháp lửa đốt, còn cùng Diệp Quốc Kiện thỉnh giáo đốt như thế nào.

Lửa đốt đến gần 10 giờ thì tắt hoàn toàn, người vây xem nhìn thấy phương pháp này vừa mau lại vừa gọn gàng, sau khi cẩn thận hỏi thăm liền trở về, tính toán làm theo. Buổi chiều người của hai nhà đem toàn bộ đất hoang nhà mình làm sạch vành cách ly.

Cũng đem đá bị đốt bên trong nhặt một ít ra. Ngày hôm sau cũng là giờ Mẹo chính, Tô gia cùng Diệp gia dùng phương pháp đốt đất hoang giống nhau. Còn có mấy nhà giống như bọn họ dùng lửa đốt.

Sau khi lửa đốt xong, Tô Diệp dọn sạch mấy khối đá lớn trong đất, mấy tiểu hài tử nhặt đá nhỏ trong đất, Diệp Quốc Kiện cùng Tô Thế Vĩ ấn địa hình chia làm từng khối từng khối, cũng đầm bờ ruộng. Bảy mẫu rưỡi, người một nhà Tô Diệp dùng hai ngày thời gian đem đá bên ngoài dọn sạch ra. Kế tiếp là xới đất, xới đất dùng cuốc quá chậm, Tô Thế Vĩ mang ra cái cày tay trong nhà.

Tô Diệp ở phía trước kéo lê, Tô Cảnh Lâm ở phía sau đỡ. Trong mặt đất có đá, Tô Quả cùng Tô Cảnh Phong ở phía sau đem đá nhặt ra, Tô Thế Vĩ Diệp Mai dùng cái cuốc gõ hòn đất lớn nhặt rễ cỏ, Tô Diệp kéo xong nhà mình, đi kéo cho nhà ông ngoại hai ngày.

Một nhà Tô Diệp dùng thời gian suốt năm ngày mới đem bảy mẫu rưỡi ruộng sửa lại, làm ra giống với ruộng cằn cỗi, Tô Diệp Tô Cảnh Lâm Tô Thế Vĩ lôi kéo xe đẩy tay đến bắc sườn núi đặt bên dưới, vài người lên núi, ở rừng cây rậm rạp phía dưới gom lá trên đất, đặt lên trên xe đẩy tay khiêng xuống núi kéo đến trong đất, đặt xuống đất trộn cùng với số đất ban đầu.***

*** Đây là quy trình để tạo ra đất mùn, các lớp lá mục phân hủy hòa cùng với đất sẽ tạo ra lớp đất mùn có lợi cho cây. Văn corvert làm mình hơi khó hiểu, đọc qua mấy lần mới hiểu được, tạ ơn trời phật:<

Tô Diệp Tô Cảnh Lâm cách ba ngày liền sẽ lên núi tra bẫy rập, mỗi lần đều có thu hoạch, chẳng qua đều là thỏ hoang chiếm đa số, gà rừng bắt được rất ít, có một lần bắt được bảy tám cân rắn.

Chờ bảy mẫu rưỡi toàn bộ biến thành đất mùn, thời gian đã đến sơ sơ mười tháng, lúc này quan phủ phái người xuống dạy cho bọn họ trồng Đại Mạch trong ba ngày, Tô Thế Vĩ dùng thời gian một buổi sáng đi học, cũng thỉnh giáo kiến thức quản lý lúa mạch trong giai đoạn sinh trưởng.

Một nhà Tô Thế Vĩ trồng lúa mạch 3 ngày. Quan điền bên kia cũng khai xong rồi, nghe nói có hơn 1200 mẫu, quan điền bên này đắt không trồng lúa mì vụ đông, mùa xuân sang năm trồng gạo.

Trồng xong tiểu mạch, hôm nay, Tô Diệp Tô Cảnh Lâm sáng sớm liền lên núi, lần này đã cách năm ngày không lên núi, Tô Diệp Tô Cảnh Lâm phát hiện một vị trí bẫy rập bị người khác lấy đi mất con mồi, lấy đi con mồi còn không đem bẫy rập ngụy trang lại như ban đầu, hai người đem bẫy rập ngụy trang xong tiếp tục đi xem bẫy rập khác.

Phía trước thu hoạch đều thỏ hoang, xem cái đến thứ sáu phát hiện có một con phì hươu bào, rõ ràng mới vừa rơi vào đấy không bao lâu, còn thực tinh thần, Tô Diệp tìm tới mấy cây đằng có dây mây cột ở kế bên, thu dây mây hạ bẫy rập, đem hươu bào trói lại, Tô Diệp trở lại mặt đất, mới đem hươu bào kéo lên.

Con hươu bào này có hơn 60 cân, nhét vào bao tải không vừa, Tô Diệp đành phải khiêng, bẫy rập thứ bảy có ba con thỏ, cái bẫy rập cuối cùng lại cho bọn họ kinh hỉ, một con lợn rừng hơn hai trăm cân, lợn rừng ngã xuống chân bị chặt đứt, chảy không ít máu, chính hơi thở cũng chỉ thoi thóp, Tô Diệp như cũ đem lợn rừng kéo lên, máu bị chảy ra ở phía dưới dùng đất lấp lại.

"Diệp Tử, chúng ta lập tức ra trung lĩnh, đến trước thượng lĩnh đi."

Tô Diệp dùng bao tải lót bả vai, khiêng lợn rừng, dùng một cái tay khác mang theo bao tải thỏ hoang, Tô Cảnh Lâm khiêng hươu bào ở phía trước, đến trước thượng lĩnh tìm một nơi tương đối kín đáo thả xuống, Tô Cảnh Lâm thở hồng hộc, nghĩ một hồi.

"Diệp Tử, ta trở về tìm cữu cữu kéo xe đẩy tay tới, ngươi ở chỗ này trông chừng, lên cây chờ chúng ta trở về."

"Nơi này an toàn."

"Không thể chắc chắn hoàn toàn, ta đi rồi về nhanh một chút."

Tô Diệp dùng khảm đao chém chút củi lửa, sau đó trói chặt con mồi. Tô Cảnh Lâm Diệp Quốc Kiện cùng Diệp Đức Tường khi trở về đã đến giữa trưa, Tô Diệp khiêng lợn rừng, Diệp Quốc Kiện khiêng hươu bào xuống núi đặt lên trên xe đẩy tay, đem củi lửa cái ở con mồi thượng*.

***Nghĩ nửa buổi trời cũng không biết có nghĩa là gì, "đặt lửa bên trên con mồi"?, phải ý này không mn nhỉ:>> (bên trên là nguyên văn covert)

Lúc này quan điền đã khai xong, mấy người kéo xe đẩy tay trở về trên đường chỉ đụng phải mấy người không mấy quen thuộc, cho nên không ai biết bọn họ săn về hươu bào cùng lợn rừng.

Hươu bào còn sống, Tô Thế Vĩ bào phóng đem tới đặt ở phòng chất củi phía sau, cho ăn cỏ, sáng mai bắt vào trong thành bán. Lúc này lợn rừng đã chết mất, Tô Thế Vĩ đi tìm đồ tể trở về giúp đỡ giết heo, đồ tể lại đây thì nước nóng đã sôi, đồ tể thuần thục mà đem các bộ vị đều phân giải ra, cũng ấn Tô Thế Vĩ yêu cầu cắt thành từng khối từng khối, dễ cầm đi tặng người.

Những người cần tặng có tộc trưởng, thôn trưởng, mấy cái tộc lão, Tô lão gia tử,... Nhân gia muốn đưa không ít, mỗi nhà không sai biệt lắm là ba cân nửa phì gầy thịt. Tô lão gia tử tô lão thái thái ở Tô gia đại bá gia trụ, tặng nhiều một chân.

Tô Diệp yêu cầu đem hai cái đùi để lại cho nàng, nàng làm thịt khô chân heo, em dâu của Tô Diệp ở hiện đại là Quý Tỉnh, đã từng ăn qua thịt khô chân heo do em dâu đem từ nhà mẹ đẻ về, hương vị kia ngon khó tả, đến nay cũng khó mà quên được, lúc ấy Tô Diệp còn hỏi cách làm như thế nào, cũng ở trên mạng tìm kiếm những cách làm khác của những địa phương khác.

Quê quán là Giang Nam, người trong nhà chưa làm qua thịt khô, thỏ phía trước đều là ướp muối hong gió.

"Diệp Tử, thật có thể ngon sao".

" ngon ".

"Ngày mai thịt heo bán đi một nửa, một nửa dành làm thịt khô, Diệp Tử nói cái kia khẳng định ăn ngon".

Tô Cảnh Lâm: Cha, ngươi đối với tay nghề của muội muội đâu ra tính nhiệm lớn tới như vậy.

"Hương liệu trong nhà không có".

"Muốn mua cái gì dặn ca của ngươi nhớ kỹ, ngày mai từ trong thành mua trở về."

Tô Diệp nói ra đồ vật cần mua, cũng dặn dò mua hai cái đào lu choai choai*.

***không lớn không nhỏ, vừa vặn.

"Hương liệu tiệm tạp hóa không có, hiệu thuốc có thể có." Tô Cảnh Lâm muốn nói lại thôi.

Cuối cùng dùng để làm thịt khô có hai cái chân heo, hơn 70 cân nửa thị nửa mỡ, Tô Diệp nhờ Diệp Quốc Kiện cắt thành xấp xỉ từng cái một.Tô Diệp bảo Tô Thế Vĩ đem lông chân thiêu, bên trên rửa sạch một chút, thịt heo cũng rửa sạch phơi khô.

Sau khi đưa thịt cho các nhà xong, buổi tối hai nhà dùng bữa tối phong phú. Sáng sớm ngày kế, Tô Diệp dậy trể, Tô Cảnh Lâm cùng Diệp Quốc Kiện đã nhích người vào thành, Diệp Văn Giang Diệp Đức Tường đang xây tường. Nơi xa, Diệp Đức Võ Diệp Đức Chính lao lực kéo xe đẩy đá trở về, Tô Diệp đi tiếp nhận người kéo xe.

Diệp Đức Chính tiến đến trước mặt Tô Diệp, cười hề hề nói "Diệp Tử, ngươi làm sủi cảo cùng bánh có nhân đều ăn quá ngon, ngươi chừng nào thì lại làm?"

Diệp Đức Võ bang một tiếng đánh vai Diệp Đức Chính: "Nương không phải học xong rồi sao, đã làm vài lần mấy lần rồi."

"Nương làm không ngon bằng Diệp Tử, hừ, đừng cho là ta không biết, chính ngươi cũng muốn ăn đồ Diệp Tử làm."

"Nương và tỷ của ta làm cũng rất ngon."

Diệp Đức Võ tức giận, đá Diệp Đức Chính một cái, Diệp Đức Chính vừa chạy vừa kêu: "Nhị ca thẹn quá thành giận, đánh người!"

Diệp Đức Võ không hề để ý tới, ở phía sau đẩy xe.

Khi dỡ hàng, Diệp Đức Tường đến giúp dỡ cục đá xuống, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Tô Diệp: "Diệp Tử, hôm nay ngươi cái gì đều đừng làm, làm chút đồ ăn ngon cho chúng ta đỡ thèm."

Tô Diệp nhớ rõ ngày hôm qua lọc ra không ít xương cốt, mặt trên còn lại chút thịt, còn có không ít xương sườn, làm tương xương cốt đơn giản là được.

Tô Diệp: "Buổi tối làm".

Mấy người vừa nghe tươi cười đầy mặt, làm việc cũng nhẹ nhàng hơn vài phần. Tô Diệp chọn chút xương cốt xương sườn phao nước lạnh. Bởi vì Tô Cảnh Lâm Diệp Quốc Kiện trời chưa sáng liền xuất phát, giữa trưa hai người đã trở lại.

Tô Diệp đem gia vị chỉnh lý tốt, nàng phải làm hai loại vị thịt khô khác nhau, một loại là dùng nước tương, một loại là dùng hương liệu, đều là đơn giản nhất. Tô Diệp đem hương liệu nghiền thành bột, Diệp Mai cùng Tô Hủy cũng tới hỗ trợ, các nàng muốn xem làm như thế nào. Ba người đem các loại hương liệu nghiền thành một phần, đã là giờ Thân, Tô Diệp bắt đầu tương xương cốt, Tô Hủy nhóm lửa, xương cốt xương sườn phi thủy qua đi, Tô Diệp bắt đầu xào nước màu, dùng đường phèn, là Tô Cảnh Lâm buổi sáng mua về, nghe nói rất đắt, Diệp Quốc Kiện xem đến thịt thăng.

Đường xào xong, cho nước tương vào, gia nhập một chút các nam nhân uống rượu gạo, đổ nước, đổ xương cốt, xương sườn, để vào một ít hương liệu, không băng gạc bao lên, trực tiếp bỏ vào đi. Nước sôi sau hạ lửa, để Tô Hủy xem lửa, những người khác nên làm gì liền làm đó.

Tô Diệp bắt đầu muối thịt, dùng muối, rượu gạo, đường, nước tương điều xong, từng miếng từng miếng thịt cũng được bôi tốt, ở đào lu phía dưới lót lên trên mấy khối gỗ, để vào thịt một tầng tầng mã xong, Tô Diệp nói cho Diệp Mai mỗi ngày đều phải lật qua lật lại một lần, đảo ra nước luộc phía dưới, lau một nửa thịt, đậy lên cái nắp.

Lúc này trong phòng bếp truyền ra nồng đậm mùi hương, Tô Quả Tô Cảnh Phong thường thường hướng phòng bếp ngắm liếc mắt một cái, người làm việc cũng nhìn về phía phòng bếp. Tô Diệp đem muối cùng hương liệu phấn rượu gạo chế xong, đem heo chân lấy ra, dùng đao cắt ở mặt trên cắt mấy đao, lại bôi lên hương liệu. Dùng sức ấn sờ, thường thường còn chụp đánh vài cái, Tô Diệp ướp xong hai cái đùi, Diệp Mai Trần Lan cũng đem miếng thịt ướp tốt, cho vào đào lu, đậy lên cái nắp.

Tô Diệp đem hai lu thịt dọn đến hầm, bên ngoài thật sự là không có nơi để. Tô Diệp vào phòng bếp, xốc lên nắp nồi, còn có một nửa nước.

"Tỷ, để lửa vừa".

Tô Hủy ngoài ý muốn nhìn Tô Diệp liếc mắt một cái, thật lâu không nghe được Tô Diệp kêu nàng ' tỷ '. Tô Diệp phiên xương cốt, nước nấu lửa vừa rất mau keo lại, chờ khi đáy nồi chỉ có một chút canh ở dưới đế, kêu Tô Hủy tắt lửa, đồ ăn khác đều không phải nàng làm.

editor: Hồng Y

Buổi tối cơm tự nhiên ăn đến khí thế ngất trời, miệng bóng nhẫy. Bởi vì xây tường một nhà ông ngoại đều gia nhập, tốc độ tự nhiên nhanh hơn không ít, người của hai nhà cùng nhau xây tường, cùng nhau ăn cơm, ở nhà Tô Diệp nấu cơm.

Tô Diệp mỗi ngày đều đi nhặt đá, hiện tại nhặt đá tới xây tường không ít, đá không phải dễ nhặt như vậy, Tô Diệp mang theo cái búa tạ, nhìn thấy đá lộ ra thì dùng búa tạ đập thành khối kéo về nhà. Khai hoang xong rồi, trồng xong tiểu mạch, người xây nhà kiến tường cũng nhiều lên, có người tới tìm Diệp Quốc Kiện cùng Tô Thế Vĩ đi xây nhà, làm gia cụ, Tô Thế Vĩ tiếp đệ đệ hắn Tô Thế Lương làm gia cụ, cái khác đều từ chối, nơi nhà mình qua mùa đông cũng chưa chuẩn bị tốt, thời kỳ này không giúp được, ai vội cũng quản không được.

Cùng nhau trốn tai ra cũng có thợ hồ cùng thợ mộc, phần lớn người có điều kiện đã đang khai hoang, lúc này mời người bên ngoài thôn tới xây nhà, trong thôn đã nổi lên không ít nhà ngói gạch xanh xem ra người có của cải hậu cũng không ít.

bệnh lười trị không được

bệnh lười trị không được

bệnh lười trị không được

lí do không đăng chương vô lí phải nhắc lại 3 lần:>>