"Đừng lo lắng.” Bùi Dực vươn tay đặt ở trên tay Tô Tử Bảo, nhẹ nhàng cầm: “Bây giờ chúng ta đi công ty, hẳn là trailer đã cắt ra, cuối cùng em đi kiểm tra một chút. Ngày mai đưa đến đài truyền hình làm quảng cáo, mà ngày mai sau khi những trailer tuyên truyền khác quay xong, bốn vị diễn viên chính cũng sẽ đi các trường Đại học Cao đẳng khác nhau làm tuyên truyền khẩn cấp. Bắt đầu từ tuần trước ca khúc chính《Nhân danh tình yêu》cũng đã đứng vững hạng nhất ở bảng bài hát mới của đài Âm Duyệt, ngày mai Bùi Thi Thi nhận được lời mời quay chương trình của đài Âm Duyệt, đến lúc đó sẽ công bố chuyện 《Nhân danh tình yêu》cũng là tên phim cùng ca khúc chính, khẳng định có thể chiếm được đầu đề. Sau khi Thẩm Hề làm xong tất cả trailer tuyên truyền cũng sẽ công bố trailer ở trang cá nhân mình, cùng lúc thay anh ta sắp xếp bài đưa tin. Tất cả đều đâu vào đấy dựa theo em dự liệu, không sai sót gì. Bây giờ việc duy nhất em cần phải làm là xác nhận các phân đoạn và sáng tác ca khúc kết thúc.”
Vốn cảm giác có hàng ngàn chuyện phải làm, bị anh nói như vậy, hình như tất cả đều rõ ràng.
Tô Tử Bảo cũng đưa tay cầm anh một chút, lần này trên mặt có ý cười: “Ừ."
Rõ ràng nhìn như mặc kệ mọi chuyện, vì sao hiểu rõ công tác của cô như vậy, anh cũng không phải thờ ơ như những gì anh biểu hiện.
Anh, thật ra vẫn đều chú ý cô.
Thật là tốt. Không phải một người.
Hai người đi công ty, xác nhận trailer đưa đến đài truyền hình không có gì sai lầm, dùng một số đoạn cao trào của《Nhân danh tình yêu》làm nhạc nền, là thành quả lao động của Thẩm Hề, đạo diễn Trương cùng tổ dựng phim và tổ hậu kỳ, thậm chí tốt hơn so với cô tưởng tượng.
Ngày thứ hai, những trailer còn lại cũng quay xong rồi, bốn vị diễn viên chính cũng bắt đầu đi tuyên truyền, Bùi Thi Thi cũng đi quay chương trình.
Ngày thứ ba, Tô Tử Bảo lại mang theo bản nháp âm nhạc đi tìm Thẩm Hề, cô cảm thấy đoạn nhạc này còn thiếu chút linh hồn, vẫn cần phải tìm Thẩm Hề người mà toàn thân đều bốc lên linh khí xem.
"Nhớ về nhà trước 12h tối.” Bùi Dực đang ngồi chơi game ở ghế salon cũng không quay đầu lại nói.
Tô Tử Bảo đang muốn bước chân ra cửa liền dừng lại, quay đầu lại nhìn anh cười cười: “Chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ ngủ ở trong nhà Thẩm Hề sao?"
Không đợi Bùi Dực trả lời, ý cười bên môi Tô Tử Bảo càng sâu: “Yên tâm, nhất định sẽ về trước 12h."
Nói xong, từ từ ra cửa. Trong phòng Bùi Dực chờ cô ra ngoài, mới buông điều khiển trò chơi xuống, đổi giày, cũng ra cửa.
...
Đến sân Thẩm Hề, thấy anh đang cắt tỉa hoa cỏ ở vườn hoa trước biệt thự, cả người mặc áo khoác công nhân màu trắng, đỉnh đầu đội mũ màu trắng, cầm một cây kéo lớn cắt tỉa.
Tô Tử Bảo vừa nhìn qua thật là nhìn thành người làm vườn, cho đến khi phát hiện hình dánh người này sao lại nhìn quen mắt như vậy, lại nhìn thấy khuông mặt, dịu dàng tuấn tú tinh khiết như thủy tinh trong suốt, không phải Thẩm Hề còn ai vào đây nữa?
"Tôi còn tưởng rằng Biên kịch Thẩm đại của chúng ta không phải vội vàng sửa kịch bản, chính là vội vàng sửa kịch bản, không nghĩ tới lại vì tiết kiệm một chút tiền, tự mình đi làm người làm vườn.” Tô Tử Bảo cười nhạo, tâm trạng vốn bởi vì bản nháp âm nhạc mà sứt đầu mẻ trán, khi nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
Thẩm Hề quay đầu lại nhìn về phía cô cười cười: “Người làm vườn phụ trách cắt tỉa đã xin nghỉ về quê từ tháng trước, tôi cũng lười tìm thêm người khác, vừa vặn ngày thường cũng thường cắt tỉa, không bằng liền tự mình làm, xem như là thay đổi tâm trạng. Sao cô lại tới đây? Là viết xong bản nháp sao?"
"Không phải. Luôn cảm thấy thiếu chút linh hồn, cho nên tìm anh người toàn thân đều tỏa ra linh khí, hấp thu chút linh khí trời đất, cũng để cho tôi giống như anh, đầu óc dễ sử dụng một chút.” Tô Tử Bảo cười nhạt, tiện tay đem bản nháp âm nhạc và túi trong tay đặt ở bên vườn hoa, đi vào nói: “Xem ra bình thường chăm sóc đám hoa hoa cỏ cỏ này một chút, cũng có thể dính chút linh tính. Vậy tôi cũng làm một chút."