"Chính là cô con tiện nhân tìm người cưỡng hiếp tôi.” Tô Lệ Nhã đi đến trước mặt Đào Thi Tình, trong tay nắm cái đèn bàn vừa thuận tay cầm lấy từ bàn trà cạnh ghế sofa.
Đào Thi Tình thật sợ hãi, người vừa đánh cô gọi cô gái này là em gái, gọi chủ nhân nhà này là ba ba, nói cách khác, nữ sinh bị cưỡng hiếp chính là Tiểu thư Tô gia.
Chọc trúng cái sọt lớn.
Đào Thi Tình vội vàng nói: “Tôi không cố ý, tôi không muốn hại cô.”
"Loảng xoảng!” Đèn bàn đập rất mạnh vào đầu Đào Thi Tình, cái trán của cô ta liền bị đập chảy máu.
Đào Thi Tình rất sợ Tô Lệ Nhã còn xông vào đánh, vội vàng hét lên: “Không phải là tôi muốn hại cô, đúng là Tô Tử Bảo, không biết tại sao lại là cô.”
"Được lắm, lại thật sự muốn hại con gái tôi! Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám đụng đến một cọng tóc của con gái tôi, tôi sẽ khiến cô không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.” Lâm Tuyết Kiều tức giận không nhẹ, Tô Tử Bảo vội vàng giữ chặt tay bà.
"Mẹ đừng nóng giận."
Sau đó nhìn về phía Tô Quốc Cường: “Ba tính đưa ra giải quyết chung hay là giải quyết riêng. Đưa ra giải quyết chung liền đi báo cảnh sát, nếu như giải quyết riêng, vậy nhìn Tô Lệ Nhã muốn kết quả gì."
Tô Lệ Nhã tức giận nói: “Tôi muốn cô ta cửa nát nhà tan, chỉ có thể dựa vào bán thân thể mà sống, công việc gì cũng không cho cô ta làm, chỉ cho cô ta làm gái! Khiến toàn bộ người ở Đại học Hải thành đều đi ủng hộ công việ làm ăn của cô ta.”
Vừa nghe lời này, trước mặt Đào Thi Tình tối sầm, thiết chút nữa ngất xỉu.
"Sau lưng Đào Thi Tình là Liễu Viêm, có Liễu gia che chở cô ta, cái này có chút khó khăn.” Tô Chấn Triết nói.
Tô Quốc Cường trầm mặt nói: “Nói cách khác, là Liễu Viêm Liễu gia muốn đối phó con gái cả Tô gia cũng chính là con dâu Bùi gia, cuối cùng lại hại Lệ Nhã?"
"Liễu Viêm không biết người cô ta muốn đối phó là Tô Tử Bảo, không thì chắc chắn Liễu Viêm sẽ không dám ra tay, trừ khi Liễu gia bọn họ thật sự không muốn lăn lộn.” Tô Chấn Triết khinh thường nói.
Tô Tử Bảo là con gái cả của Tô gia, càng là con dâu Bùi gia, ra tay với cô, chính là ra tay với hai nhà Bùi Tô, Liễu Viêm cùng toàn bộ Liễu gia cũng chưa có lá gan này.
Tô Tử Bảo cũng cười nhạt: “Con nghĩ Liễu Viêm còn không dám xúc phạm hai nhà Bùi Tô chúng ta. Liễu Viêm biết có chừng mực, nhưng mà cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một câu của mỹ nhân liền bốc đồng như vậy, cũng không biết có thể gây họa cho gia tộc mình hay không."
"Chỉ đưa cô ta nhốt vào sở cảnh sát, hoàn toàn không thể làm con hả giận.” Tô Lệ Nhã tức giận nói.
Tô Chấn Triết liếc nhìn Đào Thi Tình một cái: “Vậy để cho cô ta ở ngục giam sống cả đời, đừng đi ra."
"Như vậy sao được, trong ngục giam cũng vẫn cho cô ta ăn ngon uống tốt đấy thôi.” Tô Lệ Nhã lạnh lùng cười: “Để cho cô ta ở trong đó sống cả đời, đây chẳng phải là để cho cô ta quá sung sướng sao."
Tô Tử Bảo nghe ra được Tô Lệ Nhã không muốn báo cảnh sát, muốn dùng biện pháp của mình giải hận. Hai người kia cũng không phải là thứ gì tốt, bao gồm Liễu gia.
Nếu bọn họ muốn chó cắn chó, đương nhiên Tô Tử Bảo sẽ không ngăn cản.
Vì vậy đứng lên chân thành nói: “Chuyện này dù sao lúc trước Đào Thi Tình muốn đối phó tôi, cũng làm phiền Tô Lệ Nhã mới để cho tôi tránh được một kiếp, cho nên mặc kệ Tô Lệ Nhã cô muốn xử lý như thế nào, tôi lấy lập trường cùng thân phận hiểu hiện duy trì. Nếu Liễu Viêm vì một cô gái mà trở mặt với chúng ta, tôi nghĩ ba sẽ không ngồi yên mà không để ý, Tô gia không sợ hắn. Còn có Bùi Dực cũng sẽ tìm Liễu Viễm uống trà một chút, để nhắc nhở anh ta."
Liền tính Bùi gia không trực tiếp ra mặt, chỉ cần biểu hiện thái độ này, cũng không tin Liễu gia dám gây ra sóng gió gì.
Bùi Dực cũng đứng lên, dùng mỉm cười tỏ vẻ đứng cùng lập trường với Tô Tử Bảo.