Tô Tử Bảo vừa mới về nhà, liền thấy Tô Lệ Nhã khóc đến hai mắt đỏ bừng, lão ba nhà mình rất đau lòng ở một bên chăm sóc, mẹ Lâm Tuyết Kiều lại bình tĩnh ngồi ở một bên ăn trái cây.
"Bảo Bảo con đã trở lại.” Lâm Tuyết Kiều vừa nhìn thấy Tô Tử Bảo liền đứng dậy đón.
Tô Tử Bảo nhìn về phía bà cười cười: “Vừa mới họp xong, từ chỗ Bùi Dực mới biết được Tô Lệ Nhã xảy ra chuyện, liền nhanh chóng trở lại"
Nói xong liền đi qua, hỏi: “Bùi Dực ở đâu? Bắt được Đào Thi Tình sao? Làm sao có thể xảy ra chuyện này, tôi thật sự không biết, sớm biết như vậy liền không để cô đi học thay tôi. Đêm nay mở cuộc họp thật sự gấp, không nghĩ tới...”
"Bảo Bảo, Đào Thi Tình kia chính là muốn hại con, may mắn con đi họp. Bây giờ mẹ nhớ đến liền sợ.” Trong mắt Lâm Tuyết Kiều đều tràn đầy lo lắng. Bà là thật lòng thương yêu Tô Tử Bảo, còn Tô Lệ Nhã, mặc kệ.
Tô Tử Bảo biết mẹ lo lắng thật, cầm tay bà nói: “Con không có việc gì, lần sau con sẽ cẩn thận"
Bên cạnh Tô Lệ Nhã hận đến ngứa răng, Tô Tử Bảo không xảy ra chuyện gì bà liền may mắn, nhưng mình thì sao? Mình vì cô ta mà gặp tai bay vạ gió.
Đúng lúc này, điện thoại Tô Tử Bảo vang lên, vốn tưởng rằng là Bùi Dực gọi đến, không nghĩ tới là Lê Hàn.
"Tô Tử Bảo, cậu biết không? Trường học chúng ta ra chuyện lớn! Bây giờ ảnh chụp, video Tô Lệ Nhã cùng hai người đàn ông lưu truyền ở khắp nơi, đến cả tớ đều thấy.” Lê Hàn nói: “Cậu sao vậy? Là Tô gia xảy ra chuyện sao?"
Thì ra là thấy ảnh chụp của Tô Lệ Nhã, lo lắng cho cô.
Tô Tử Bảo cười nhạt: “Tớ không sao, để cậu lo lắng rồi"
Chờ cúp điện thoại. Tô Tử Bảo nhìn về phía Tô Quốc Cường, trên mặt xuất hiện một chút nghiêm túc: “Bọn họ đã muộn, ảnh chụp cùng video đã truyền ra"
Giống như sấm sét rền vang, Tô Lệ Nhã bỗng từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, bóp chặt cổ Tô Tử Bảo nói: “Cô nói cái gì? Truyền ra là có ý gì?"
"Khụ khụ…” Tô Tử Bảo đột nhiên không kịp phòng bị, lùi về phía sau hai bước, Lâm Tuyết Kiều vội vàng kéo cô ra, nhưng mà móng tay sắc nhọn của cô ta vẫn cắt qua cổ Tô Tử Bảo.
"Vậy tôi còn sống như thế nào! Đều là cô, đều là cô, nếu không phải cô để tôi đi học thay cô, tôi liền sẽ không xảy ra chuyện. Nếu không phải cô đắc tội với người, làm sao người khác sẽ đối phó cô, đều là lỗi của cô, người nên bị cưỡng hiếp là cô, là cô! Không phải tôi!” Tô Lệ Nhã mất đi lý trí, hô to nháo loạn.
Ánh mắt Tô Tử Bảo lạnh như băng không có chút độ ấm nào, nhưng mà trên mặt lại hiện lên một chút khổ sở, ngụy trang xuất sắc: “Cô ra chuyện như vậy, cũng không phải tôi muốn. Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy."
"Đúng vậy, Lệ Nhã, con bình tĩnh một chút, đây không phải là Tử Bảo sai, nó cũng không biết.” Tô Quốc Cường khuyên nhủ.
Tô Lệ Nhã điên cuồng nói: “Ba! Con đều bị cô ta hại thành bộ dạng như vậy, sao ba còn bênh vực cô ta? Là cô ta hại con, hiện tại toàn thế giới đều đang truyền video ảnh chụp đêm nay con bị người cưỡng hiếp, về sau con còn sống như thế nào nữa, còn có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người."
Lâm Tuyết Kiều đau lòng nhìn vết thương trên cổ Tô Tử Bảo, đã đổ máu, vội vàng hô: “Người tới, lấy băng gạc lại đây."
Bà quay qua hét với Tô Lệ Nhã: “Cô câm miệng cho tôi! Lại nói lung tung liền xé cô, đừng tưởng rằng cô bị người cưỡng hiếp liền có thể ở cửa nhà tôi cãi lộn, cô tính là cái thá gì"
Tô Tử Bảo vội vàng kéo kéo tay áo Lâm Tuyết Kiều, lắc đầu nhìn bà.
Lâm Tuyết Kiều liền điểm này không tốt, đối với hai anh em Tô Lệ Nhã căm ghét rõ ràng, không thể diễn kịch, cũng vì hai người này, quan hệ với Tô Quốc Cường mới có thể ngắc như vậy. Những lúc khác bà đều là phu nhân tao nhã cao quý, nhưng mà đối mặt với hai người này cũng sẽ không diễn kịch.
Cũng không phải không biết, mà là mẹ khinh thường cùng bọn họ diễn mẹ con tình thâm cái gì.
Hơn nữa hai anh em Tô Lệ Nhã khiêu khích chia rẽ, mới có thể cùng với Tô Quốc Cường như nước với lửa.
Quả nhiên Lâm Tuyết Kiều vừa nói lời này xong, sắc mặt Tô Quốc Cường liền trầm xuống: “Lệ Nhã vừa mới bị tổn thương, cảm xúc của nó kích động không kịp suy nghĩ, sao bà có thể tính toán với nói làm gì."
"Tôi liền...”
Tô Tử Bảo vội vàng ngăn chặn lời bà muốn nói, hô lớn: “Mẹ, nhanh lên băng bó cho con một chút, đau chết mất."
Lập tức Lâm Tuyết Kiều vứt Tô Lệ Nhã ra sau đầu, cầm lấy băng gạc người giúp việc đưa lại đây, quấn cho Tô Tử Bảo một vòng, đau lòng nói: “Bảo bảo da thịt con non mịn, để lại sẹo liền khó coi. Chờ ngày mai đi tìm bác sĩ lấy chút thuốc không để lại sẹo bôi một chút."
"Không có chuyện gì, móng tay vạch, sẽ không để lại sẹo.” Tô Tử Bảo cười nhạt.
Lậm Tuyết Kiều nghiêm mặt nói: “Sao vậy được, chờ miệng vết thương kết vảy, nhất định phải bôi thuốc. Sau này để lại sẹo đều phải mang khăn quàng cổ, giống cái dạng gì nữa."
"Vâng vâng vâng, ngày mai con liền đi tìm bác sĩ lấy một ít thuốc.” Tô Tử Bảo đành phải nghe theo Lâm Tuyết Kiều nói.
Lâm Tuyết Kiều nói: “Quên đi, vẫn là mẹ giúp con mua, miễn cho con bận rộn liền cái gì cũng quên."