Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 70-3: Tự làm tự chịu 3




Đây đối với Bùi Dĩnh Vũ mà nói chính là một cơ hội hiếm có, cho nên mới không chờ được mà hẹn gặp riêng Hạ Thừa Diệp.

"Cô nếu như lo lắng Hạ Thừa Diệp thay đổi tình cảm, thì không bằng đi tìm Bùi Dĩnh Vũ nói chuyện, nói về chuyện tình yêu của cô cùng với Hạ Thừa Diệp, cũng vừa hay làm cho cô ấy hết hi vọng." Tô Tử Bảo ở bên Bạch Phương Phi, nói.

Bạch Phương Phi sững sờ, thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thừa Diệp, "Tô tiểu thư, cô có ý gì?"

"Tâm tư củaBùi Dĩnh Vũ đối với Hạ Thừa Diệp tâm tư, chỉ cần để ý một chút là cũng nhìn ra được. Có rất nhiều trường hợp kết hôn rồi xong sau đó lại ly hôn, rất nhiều, huống chi hai người vẫn chỉ là đính hôn. Bùi Dĩnh Vũ dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, làm cho cô ấy nhìn thấy tình cảm và quyết tâm muốn kết hôn của hai người, có lẽ sẽ biết khó mà lui. Chẳng lẽ cô Bạch còn định chờ đến lúc sự việc không thể nào cứu vãn được nữa sao?" Tô Tử Bảo nói xong câu này, cũng mặc kệ Bạch Phương Phi nghĩ như thế nào, liền đi về phòng mình.

Cô ám chỉ hết sức đầy đủ, đêm nay lại có trò hay để xem rồi.

Mãi cho đến buổi tối, Bạch Phương Phi vẫn còn đang hồn phách lên mây. Cuối cùng lời nói của Tô Tử Bảo đã trở thành một loại ám thị trong tiềm thức của cô, cảm thấy không bằng cứ đi thăm dò ý tứ của Bùi Dĩnh Vũ trước.

Cô vừa mới đính hôn với Hạ Thừa Diệp, nếu lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một người phụ nữ bị người ta bỏ rơi như cô, thì thanh danh sẽ bị rớt xuống nghìn trượng.

Mà Bạch Phương Phi không biết là, đêm nay không chỉ có cô đi tìm Bùi Dĩnh Vũ, Hạ Thừa Diệp cũng sẽ đi.

Tô Tử Bảo tắm nước nóng, yên tâm nằm lên giường. Khu tắm nước nóng của Bùi gia, còn thoải mái hơn cả những khu Thánh Địa kia, tắm xong nằm lên giường quả thực là sảng khoái tinh thần.

Chỉ chốc lát sau, Bùi Dực cũng từ phòng tắm nước nóng đi vào lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm. Chiếc khăn mềm mại, được buộc tùy tiện bên hông, trên mái tóc ướt sũng còn đang đọng lại nước.

"Phải sấy khô tóc chứ, nếu không cứ để vậy đi ngủ sẽ đau đầu đấy." Tô Tử Bảo thấy Bùi Dực nằm xuống, vội vàng lôi anh dậy.

Bùi Dực lười biếng nằm lỳ ở trên giường, ngáp một cái, "Lười."

Tô Tử Bảo nhịn không được cười cười, bản thân nhảy xuống giường, lấy máy sấy mình vừa mới dùng ra, sấy tóc cho Bùi Dực.

Ngón tay của cô hết sức nhỏ, lúc đan vào tóc cảm giác thật thoải mái.

"Thoải mái. Quả nhiên vẫn là vợ thương anh." Bùi Dực chống cằm trên hai tay, để mặc cho Tô Tử Bảo mân mê.

Đúng vào lúc này, ở gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Bùi Dĩnh Vũ, Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo liếc nhau, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi có lẽ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng mà đi cũng vô dụng. Nhưng mà có thế nào thì cũng phải có một người đi hỏi han."