Mà Lữ Tâm Lôi muốn qua lại thân thiết với tập đoàn Bùi thị bên kia, lại không thuận mắt với Tô Tử Bảo, cho nên mới không nói, thế cho nên Tô Tử Bảo mãi đến hôm nay mới biết Bùi Tây Lễ thì ra vẫn còn ở công ty.
"Được lắm. Theo tôi được biết, thì hội đồng quản trị của tập đoàn Bùi thị chỉ có quyền khoa tay múa chân với hai công ty Ngự Thành và Thịnh Thế, với những công ty nhỏ như truyền thông Đế Tước, Tổng giám đốc sẽ là người có toàn quyền quyết định và khống chế công ty, nói một cách khác, truyền thông Đế Tước chính là công ty của Bùi Dực, tập đoàn Bùi thị thì có sao chứ? Cho dù Bùi Kỳ Thành có tự mình tới đây thì cũng không thể sắp xếp vị trí nhân viên trong công ty chúng ta được. Chào hỏi thì sao? Một người đi cửa sau như trưởng phòng Lữ lại dám ăn nói hùng hồn như vậy? Căn cứ vào việc này, trưởng phòng bộ phận nhân sự ngày mai viết cho tôi một bản báo cáo, còn có 《 thanh xuân tế niên 》 xảy ra sai sót như vậy, phiền Lữ trưởng phòng cũng viết một bản báo cáo cho tôi." Tô Tử Bảo nói mà mặt không biểu cảm.
Tô Tử Bảo chưa nói sa thải, điều này khiến cho Lữ Tâm Lôi nhẹ nhàng thở ra.
"Tô tổng giám sát, Tạ Văn Văn cái kia đều là vu oan, tôi thật sự không có làm như vậy." Y Mỹ Thiến từ lúc ở trong phòng chiếu phim đi ra vẫn luôn khóc đến tận bây giờ, một đại mỹ nhân khóc đến sưng đỏ cả hai mắt.
Tô Tử Bảo hướng về phía cô an ủi gật gật đầu, "Tôi biết. Đạo diễn Trương, phiền ông đưa hết các cảnh ngoài lề của bộ phim cho tôi, phòng điện ảnh đi mời một nhà biên tập tốt nhất đến đây."
"Tô tổng giám sát cũng muốn cắt một đoạn video?" Trương Tấn nghi ngờ nói, "Điều này được không?"
Tô Tử Bảo tự nhiên nói, "Muốn bôi đen một bộ phim thật sự là rất đơn giản, cho dù là Tạ Văn Văn tung tin đồn thất thiệt, đánh lừa dư luận, thì những người kia cũng thà rằng tin là có, cái này là nhân tính, vẫn luôn lấy ác ý phỏng đoán người khác. Nếu như chúng ta đứng đắn lên tiếng thanh minh thì bọn họ sẽ không tin, truy cứu trách nhiệm giao cho bên pháp luật xử lý cần thời gian mà lúc đó thì phim cũng hết thời gian lên sóng rồi, cho dù có khôi phục lại được danh dự thì cũng khó có thể cứu vãn được tổn hại lần này. Đã như vậy, chúng ta sẽ tự bôi đen, màu đen đến nỗi sẽ tự nhiên trắng."
"Bị bôi nhọ cũng không cần căng thẳng, tâm tính nới lỏng, coi như Tạ Văn Văn cùng người ở phía sau cô ta giúp chúng ta lăng xê. Chỉ cần không phải là kiểu bôi nhọ đến nỗi mọi người không muốn nhắc đến bộ phim này, thì không cần biết là mọi tin Tạ Văn Văn hay là chúng ta, mục đích của chúng ta chính là tạo chủ đề để thảo luận, làm cho mọi người nguyện ý đi vào rạp chiếu phim."
"Tất cả mọi người đừng lo lắng, sự việc vẫn còn chưa tồi tệ đến nỗi đấy."
Tất cả mọi người nhìn người phụ nữ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp này, nụ cười ưu nhã thong dong, phân tích và giải quyết mọi việc rõ ràng đâu vào đấy, giống như việc gì cũng có thể giải quyết vậy.
Chỉ một phần khí phách này, liền khiến cho bao nhiêu trưởng phòng đều trở nên an tâm vài phần.
Ngay đến cả Lữ Tâm Lôi cũng cảm thấy tự thẹn.