Sau khi Tô Gia Hân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực ngồi đối diện nhau.
Bùi Dực gọi điện thoại cho Hứa Phàm, một tiếng sau, anh ta liền vội vàng chạy đến, cầm một cái USB đưa cho Bùi Dực.
"Bùi tổng, đây là video mà anh cần. Trong máy tính hay điện thoại của Hàn Ly đều có mục riêng, tìm rất đơn giản, tôi đã copy ra một bản rồi." Hứa Phàm nói, "Không thu hút bất kỳ sự chú ý của ai cả."
Bùi Dực cầm lấy USB gật gật đầu với Hứa Phàm, "Làm tốt lắm."
Rất chỉ là một câu khích lệ rất tùy ý, vậy mà Tô Tử Bảo lại nhạy cảm phát hiện ra Hứa Phàm vô cùng cảm động nói, "Cảm ơn Bùi tổng đã khích lệ, tôi đi trước đây."
Bùi Dực đem USB cắm vào máy chiếu phim ở trong phòng khách, hai người yên lặng xem cảnh "Vật lộn" một lát, sau đó Bùi Dực tắt màn hình đi.
"Tốt lắm, rất rõ ràng, sắc nét, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra Liễu Thiên Thiên." Bùi Dực đem USB ném cho Tô Tử Bảo, bên môi nhếch lên một nụ cười không đứng đắn, "Lần này anh thật sự rất mong chờ, lễ đính hôn của Tô Chấn Triết cùng Liễu Thiên Thiên."
Tô Tử Bảo đem USB cất kỹ đi, sự lạnh lẽo trong ánh mắt lúc này mới dần dần tan ra.
Ai dám khi dễ cô, cô đều sẽ không bỏ qua. Trước kia là Hạ Thừa Diệp, anh em Tô gia, hiện tại chỉ là có nhiều thêm một Liễu Thiên Thiên, cô không sợ.
Ngược lại là Bùi Dực, nếu như hôm nay không phải là anh, hậu quả đúng là khó lường.
"Bùi Dực, sao hôm nay anh lại đến đây? Thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều." Tô Tử Bảo nhìn về phía Bùi Dực, trong mắt cảm động, tha thiết.
Bùi Dực vẫn giữ bộ dạng tản mạn như trước, lười biếng nói, "Đây là phòng của anh, vừa lúc có vệ sĩ nói với anh là nhìn thấy em đi đến cao ốc Thế Kỷ, có một vệ sĩ lén lút theo em, anh liền đi xuống xem tình hình một chút, không nghĩ tới lại vừa đúng lúc như vậy."
Tô Tử Bảo đánh giá chung quanh một chút, vừa rồi không có chú ý nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ra ở đây đặc biệt xa hoa.
Hơn nữa có thể lấy phòng trên tầng thượng cao ốc Thế Kỷ làm phòng của mình, Bùi gia có tiền, nhưng mà lại có nhiều tiền đến mức này sao?
"Ồ, đúng là chỗ để tiếp đón phụ nữ, quả nhiên là xa hoa." Tô Tử Bảo đành phải cười khan một tiếng.
Bùi Dực khẽ nhướn mày, cơ thể nghiêng về phía trước, Tô Tử Bảo vốn đang ngồi kề vai với anh, anh dựa qua, cô liền ngửa ra sau, mãi cho đến khi lưng dựa vào trên ghế sa lon, không còn đường lùi nữa.
Ánh mắt long lanh của Tô Tử Bảo trừng lớn, "Sao... Sao thế? Em nói gì sai sao?"