"Nằm mơ, ai mà thích loại đại thiếu gia đa tình như anh chứ!" Tô Tử Bảo lập tức phủ nhận.
Bùi Dực tới gần vành tai của cô, trong giọng nói khàn khàn mang theo một tia trêu chọc, "Vợ của anh kiên quyết như vậy, khiến anh đau lòng lắm đấy."
"Nhưng mà không sao, anh thích em là được rồi." Đôi mắt dưới hàng lông mi dày đậm, thâm sâu như một vòng xoáy, giống như muốn hút đi linh hồn của một con người vậy.
Khiến cho người ta cảm thấy mê muội.
Mặt Tô Tử Bảo liền nóng ran lên, sao anh đột nhiên lại nói những lời này chứ, cái gì mà anh thích em là được rồi chứ.
Nói cứ như là anh thật sự thích cô vậy.
"Anh thích gì ở em?" Tô Tử Bảo cắn môi.
Bùi Dực gảy nhẹ lên cằm cô, cười lớn, "Thích giọng nói của em, thích bộ dạng lúc em cười, thích độ ấm nóng trong lòng bàn tay của em, thích đôi môi của em, nụ hôn của em, hương vị của em, sau cùng là thích cơ thể...của em."
Tô Tử Bảo vốn dĩ nghe đoạn đầu kia còn đang không biết phải làm sao, đợi đến lúc anh nói đến hai chữ cuối cùng, cô lập tức liền hoảng sợ đến mức hồn phách bay lên tận chín tầng mây.
Quả nhiên! Sao cô có thể cảm thấy vị công tử đào hoa này có thể nói ra những lời tình tứ chứ, anh rốt cuộc vẫn là xấu xa, vô sỉ, lưu manh như thường ngày!
Nói xong, anh híp đôi mắt hẹp dài lại nhìn quét qua người cô, ánh mắt kia lộ ra tín hiệu nồng đậm, là một sự ham muốn của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Đang trong bầu không khí mập mờ này, thì ở cửa bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng rên rỉ, làm cho Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực đều là sững sờ.
Kì quái, ai mà lại vội vã đến mức không thể đợi được mà thân mật ngay tại KTV vậy?
"Đi, chúng ta quay về phòng, ở đây có người, đừng quấy rầy người khác." Tô Tử Bảo khẽ đẩy Bùi Dực một chút. Cô cũng không có sở thích nghe lỏm.
Bùi Dực nắm tay Tô Tử Bảo, đang định đi, đột nhiên bên trong lại truyền tới vài tiếng động.
"Đợi một chút!" Tô Tử Bảo níu lại Bùi Dực.
Bùi Dực quay đầu lại nhìn cô cười đầy ẩn ý, "Nếu như em thích, lần sau chúng ta cũng có thể chơi ktvparty."
"Hừ! Em không phải là loại người không biết xấu hổ như anh." Tô Tử Bảo tức giận mắng một câu, chỉ vào phòng kia nói, "Giọng nói vừa rồi em nghe được, hình như là Liễu Thiên Thiên."
Bùi Dực cười tủm tỉm nói, "Thì ra là bạn của em. Em muốn vào chào hỏi à? Anh sợ lúc này người ta không rảnh để tiếp đón em đâu."
"Có gì đó không đúng. Vừa rồi tuy rằng em chỉ ở với cô ấy một lát, nhưng mà cô ta mở miệng ngậm miệng đều là Tô Chấn Triết, sao có thể cùng người đàn ông khác ở chỗ này được chứ, em hoài nghi, cô ta... bị hạ dược rồi." Không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của Tô Tử Bảo lúc này, chính là chén rượu cocktail kia. Nếu như cô sớm biết trong rượu thật sự có xuân dược, thì cô sẽ không để cho Liễu Thiên Thiên uống, dựa vào tính cách của Tô Tử Bảo, nhất định là cô sẽ nghĩ cách để đổ chỗ rượu đó vào miệng của người đã hạ dược.
Lúc ấy cô còn chỉ rằng là mình quá nhạy cảm, hiện tại xem ra có phải là Tô Lệ Nhã hạ dược hay không, ngay đến Liễu Thiên Thiên cũng không được biết, vì vậy nên cô ta mới bị trúng chiêu?
Đúng vào lúc này, ánh mắt của Tô Tử Bảo lại càng trở nên kỳ quái, "Một giọng nói khác, hình như là của Hàn Ly?"