Tô Tử Bảo trong mắt hiện lên tia sáng chói lòa, nhưng mà vừa nghĩ tới thân phận của cô ấy, liền tiến sát tới bên cạnh Bùi Dực, nói, "Bùi Dực, người của Bùi gia, có phải là không được tiến vào giới giải trí không?"
Ngay đến Tô gia bọn họ còn không được, chứ đừng nói gì đến Bùi gia.
"Ừ, đương nhiên là vậy rồi." Bùi Dực tựa hồ biết rõ cô đang nghĩ gì, ngón trỏ thon dài gảy nhẹ lên cằm của cô, "Sao thế? Nhìn trúng Thi Thi?"
Tô Tử Bảo đắn đo, "Cô ấy không phải là học ở học viện âm nhạc sao? Thật ra thì rất thích hợp để phát triển trong giới giải trí. Cái này có thể nghĩ cách dàn xếp một chút không."
"Người của Bùi gia đúng là không thể tiến vào ngành giải trí. Chỉ có điều nhà bác hai bọn họ, sớm đã bị đuổi ra khỏi Bùi gia rồi, vì vậy Bùi Thi Thi, không tính là người của Bùi gia." Bùi Dực hời hợt nói ra.
Tô Tử Bảo giờ mới hiểu ra, bị đuổi ra khỏi Bùi gia rồi? Khó trách hai nhà cũng không qua lại với nhau. Nhưng mà thân phận như vậy thì lại càng ngại hơn, xem ra quan hệ của Bùi gia và nhà bác hai không tốt chút nào.
Nhưng mà khó lắm mới phát hiện ra một bảo bối như vậy, Tô Tử Bảo thật sự không muốn bỏ lỡ.
"Bùi Thi Thi đăng ký vào học ở học viện âm nhạc chính là vì muốn được vào công ty của Bùi thiếu, chỉ có điều Bùi Thiếu của chúng ta, không cho phép cô bước vào." Bên cạnh Tống Anh Kiệt nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, liền bất ngờ tiến lên nói, "Thi Thi rất là ưa thích ca hát, nhưng mà bác hai cũng không muốn Thi Thi tiến vào ngành giải trí. Cô bây giờ cũng coi như là một nửa người ở trong vòng giải trí rồi, biết rõ ở đây không tốt đẹp gì."
Tô Tử Bảo trông mong nhìn Bùi Dực, vốn cho là mình kiên cường lâu như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là muốn xem ý của anh.
"Bùi Dực, Bùi Thiếu, anh xem bây giờ em đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ còn thiếu một người nữa thôi." Cô ánh mắt ươn ướt, giống như một chú nai con ở trong rừng vậy, làm cho người ta cảm thấy rung động.
Bùi Dực nhếch lên một nụ cười lười biếng, tiện tay lấy vài quả nho đặt ở trên bàn, bộ dạng giống như một ông lớn đang chờ được hầu hạ vậy.
Tô Tử Bảo vì kế hoạch lớn của mình, đôi bàn tay thon dài liền nhanh nhẹn bóc vỏ nho, đang muốn đưa đến bên miệng của Bùi Dực, nhưng mà khi nhìn đến biểu tình vẫn mất tập trung như trước ở trên mặt của vị công tử đào hoa này, hoặc có thể nói là thái độ chẳng quan tâm đến điều gì hết, lông mày tuấn lãng, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, lộ ra một chút nghiền ngẫm.
Cắn răng hạ quyết tâm, sau đó cô liền ngậm lấy quả nho tiến lên phía trước cúi xuống áp vào môi của Bùi Dực, nhẹ nhàng đem quả nho đẩy vào trong miệng của anh, sau đó tựa như con thỏ con bị giật mình vậy, cô rất nhanh sau đó liền quay đi, muốn rời đi.
Bùi Dực rõ ràng sững sờ, trong đôi mắt hiện lên một tia lưu luyến vui vẻ, bàn tay giữ lấy đầu của Tô Tử Bảo, không cho cô rời đi. Lúc nuốt quả nho xuống, anh cũng đồng thời nhấp nháp mùi vị của cô.
Kỹ năng hôn của anh rất tốt, ôn nhu mà bá đạo, triền miên mà đau đớn, Tô Tử Bảo vốn là đưa đến tận cửa vậy mà lúc này lại bị anh hôn đến mức khó thở, cô thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, kiều diễm ướt át.
Cô kỳ thật chỉ là muốn đút cho anh một quả nho mà thôi!
Giữa răng và môi, chỉ còn lại mùi thơm ngát lẫn vị chua ngọt của nho.