Tài xế Bùi Tiểu Xuyên đưa Tô Tử Bảo đến KTV Ám Dạ, Tô Tử Bảo ở quầy lễ tân hỏi Bùi Dực đang ở phòng nào, lúc này ngay lập tức liền có người dẫn cô đi. Vừa đi vừa nói, lúc này đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm theo tông màu khói mặc một chiếc váy ngắn màu đen chặn trước mặt một người đàn ông.
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo sơ mi in hoa màu xanh lam, chiếc quần dài màu nâu, đi một đôi giày da, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn từ sau lưng cũng có thể thấy đây là một công tử phong lưu.
Trong tay anh ta còn cầm một điếu thuốc, đã hút hết một nửa, giữa ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn, hết sức xa xỉ.
Tô Tử Bảo vốn dĩ vừa nhìn thấy bóng lưng này đã cảm thấy có chút quen thuộc, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kia, liền lập tức nhận ra. Đó chính là, nhẫn cưới của hai người bọn họ.
Là hàng đặt làm, cả thế giới cũng không có cái thứ hai có cùng mẫu mã như vậy.
Bùi Dực!
Tô Tử Bảo vốn định coi như không thấy gì, cứ thế mà đi theo người phục vụ kia vào phòng, nhưng mà bọn họ đang chặn ở trước mặt, cứ đi qua như vậy, cũng không nên nhỉ?
Đang suy nghĩ, người phụ nữ kia vừa nói gì đó, vừa tiến lại gần Bùi Dực. Mà Bùi Dực lại lùi về phía sau, lùi về đúng phía mà cô đang đứng.
KTV Ám Dạ rất ồn ào, nhưng mà càng ngày càng tới gần, lúc này cũng có thể nghe được rõ ràng mọi thứ.
"Bùi Dực, anh là đồ vô lương tâm, lúc đầu còn ngọt ngào gọi em là bảo bối là vợ yêu! Kết quả bây giờ lại cưới người khác, anh nói đi, rốt cuộc là anh có ý gì?" Đó là tiếng của người phụ nữ, trong giọng nói mang theo sự hờn dỗi lẫn ấm ức.
"Triệu Viện Viện, những lời này anh phải nói với mười mấy cô là ít, nếu như đều lấy hết về, vậy thì thật sự là anh không nuôi nổi." Giọng nói của Bùi Dực vẫn nhẹ nhàng như cũ, vừa nói, vừa lùi về phía sau.
Triệu Viện Viện vừa giận vừa xấu hổ, "Quả nhiên đàn ông chẳng có ai là tốt đẹp, mặc quần lên rồi thì quên luôn người ta."
"Lúc cởi quần xuống anh cũng nói thế." Bùi Dực dập điếu thuốc, "Triệu Viện Viện rốt cuộc em muốn làm gì?"
Triệu Viện Viện ánh mắt đưa tình nhìn Bùi Dực, bước về phía trước dán vào người Bùi Dực, "Từ ngày anh kết hôn anh liền không ngủ ở ngoài nữa. Anh không nhớ người ta, nhưng mà người ta nhớ anh lắm. Đêm nay, đến nhà em nhé?"
"Đừng gây chuyện nữa." Bùi Dực cũng lùi về sau một bước lớn, nhưng không ngờ tới, sau lưng lại đụng phải thứ gì đó rất mềm mại.
Có người?
Bùi Dực quay đầu, liền nhìn thấy Tô Tử Bảo xinh đẹp đang đứng ở bên cạnh. Cô mặc một chiếc váy hoa mỏng bó sát, dưới đuôi váy là họa tiết lá sen, điểm xuyến thêm một số hoạt tiết hình giọt nước. Trên gương mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cực kỳ thoát tục, kinh động lòng người.
Mà lúc này, trên mặt người vợ nhỏ như cô lại đang viết một dòng chữ "Tôi chỉ là người qua đường, đừng để ý đến tôi."
Tô Tử Bảo đến từ lúc nào? Nói vậy thì, những lời vừa rồi của Triệu Viện Viện, cô ấy đều nghe thấy hết rồi? Bùi Dực mặc dù bản thân ở bên ngoài phong lưu phóng khoáng, nhưng mà anh cũng không muốn nói những chuyện này ở trước mặt vợ mình và người phụ nữ khác, lúc nhìn thấy, liền dứt khoát tiến lên, ôm chặt lấy Tô Tử Bảo: "Xin lỗi, tối nay anh đến nhà cô ấy."