Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 24-2: Không muốn bị nôn vào mặt. 2




Vì có thể lấy được tiền đầu tư, dường như cô phải tiết lộ bí mật của bản thân để tiến vào truyền thông Đế Tước, ngày đầu tiên liền bị đám nhân viên cấp cao từ chức tập thể để ra oai phủ đầu, mới vừa giải quyết xong, lại gặp phải nghệ sỹ nổi nhất Đế Tước bỏ việc không làm.

Thật đúng là vận mệnh trêu ngươi.

Nhưng mà vì báo thù, mặc kệ con đường phía trước có khó khăn thế nào, cô cũng phải vượt qua, cho đến khi phải khiến cho công ty của Hạ Thừa Diệp cùng gia tộc của anh ta phá tan, giết chết hắn để báo thù cho cả nhà mình.

Vì cái mục tiêu này, cố gắng lên.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tống Anh Kiệt đỡ Bùi Dực đã say khướt đi đến, nhìn Tô Tử Bảo sững sờ, "Ồ? Tô Tử Bảo, cô còn chưa ngủ à?"

"Sao hai người lại về rồi." Tô Tử Bảo liền vội vàng tiến lên, giúp anh ta đỡ lấy Bùi Dực.

Tống Anh Kiệt cũng uống nhiều rồi, "Tôi đưa anh ta về chứ sao. Cô cũng không biết những người phụ nữ trong quán bar kia thế nào đâu, trông thấy Bùi Thiếu của chúng ta liền nhào lên, đây là quá chén rồi. Bùi Thiếu muốn trở về, liền khiến cho bọn họ thất vọng... Hừ, cô xem tôi lại nói linh tinh gì trước mặt cô rồi, tôi cũng không chịu được nữa rồi, Bùi Thiếu liền giao cho cô, tôi đi về trước đây."

Nói xong, Tống Anh Kiệt buông lỏng tay, cả người Bùi Dực liền dựa vào Tô Tử Bảo, nặng trịch thiếu chút nữa đem cô đè sập.

"Này, anh chờ một chút, uống nhiều như vậy, thì ngủ trong phòng khách đi." Tô Tử Bảo nói.

Tống Anh Kiệt vẫy vẫy tay, "Không sao, bên ngoài có lái xe. Cứ... Cứ vậy đi, hắc hắc, Bùi Thiếu giao cho cô rồi, thân thể cường tráng, mỹ vị tươi đẹp, cô chậm rãi hưởng thụ, không cần phải khách khí."

Nói xong liền lảo đảo đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Tô Tử Bảo khuôn mặt đỏ ửng lên, quả nhiên là cùng một loại người với Bùi Dực, không phải là người đứng đắn gì.

Mùi rượu nồng nặc khiến cho Tô Tử Bảo bất giác nhíu mày, cũng không biết cái người này đã uống bao nhiêu, trên quần áo toàn là mùi rượu. Tô Tử Bảo nhìn sắc trời đã tối, cũng không muốn kinh động đến người giúp việc, đỡ Bùi Dực đi đến ghế sa lon.

Nhưng mà anh thật sự là quá nặng, vừa không đứng vững, hai người liền cùng ngã sấp xuống ghế sa lon.

Bùi Dực nặng trịch, thân hình cường tráng đè lên người Tô Tử Bảo. Thân hình trên một mét tám của anh, thoạt nhìn có vẻ gầy, thế nhưng Tô Tử Bảo lại thấy tám khối cơ bụng của anh, lúc này đè lên Tô Tử Bảo đè đến bất động.

"Bùi Dực!"

Người ở phía trên mơ mơ hồ hồ đáp lại một tiếng, đôi mắt hẹp dài nhiễm men say hơi mở ra, nhìn qua Tô Tử Bảo, "Hả?"

Vẫn may, vẫn còn có thể nghe thấy và nói chuyện. Tô Tử Bảo thầm nhẹ nhàng thở ra, khẽ đẩy anh, "Đứng lên!"

Bùi Dực chống tay đứng dậy, lông mày cau lại, tựa hồ có chút khó chịu, Tô Tử Bảo đang muốn thừa cơ đứng lên, trông thấy bộ dạng của anh như vậy, liền biết là khó chịu muốn ói rồi, nhưng mà hiện tại anh lại đang đối diện với mặt của cô.

Trời ạ, cô cũng không muốn bị Bùi Dực nôn vào mặt!

Giữa ánh đèn huỳnh quang, Tô Tử Bảo vội vàng thò tay cầm lấy bản thảo bịt vào miệng anh, sau một khắc, liền thấy âm thanh ào ào, xối ướt hết toàn bộ bản thảo.