Hai người đi được một lúc thì may thay có một hang động gần đó, Minh Viễn không quên để lại ký hiệu vương phủ cho ám vệ, nếu họ có xuống thì cũng dễ dàng tìm thấy.
Trên đường đi Minh Viễn đã nhanh chóng chế tạo ra được một ít vũ khí sắc nhọn bằng mấy cành cây đủ để săn bắt một số con vật nhỏ để chống đói qua ngày.
Bước vào hang động, hai người quan sát xung quanh, thấy không có nguy hiểm gì mới có ý định ở đó, tuy nhiên hai người lại không vào sâu bên trong tránh nguy hiểm.
Lúc này Thiên Ninh mới lấy một lọ thuốc rồi vẩy ra xung quanh, Minh Viễn thấy vậy thì tò mò hỏi:
“Nàng vẩy cái gì vậy?”.
"Thiên Ninh cười từ tốn trả lời:
"Đây là một loại thuốc nước đặc chế để tránh những loài bò sát và các loại côn trùng, lần trước đi săn bắt thiếp mới chế ra may mà lúc này phát huy công dụng ".
Rồi nàng nói tiếp:
"Ban đêm nguy hiểm chúng ta cứ phòng xa là tốt nhất ".
Minh Viễn hiểu ý nàng rồi nói:
"Nàng ở đây chờ ta, ta đi săn bắt một ít con thú nhỏ để tối nay ăn ".
Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của nàng Minh Viễn lại cười nói:
"Thôi ta và nàng cùng đi ".
Lúc này Thiên Ninh mới cười rồi tay trong tay cùng chàng ra ngoài, hai người săn bắt được hai con thỏ nhỏ và một ít trái cây.
Lúc này Minh Viễn thuần thục đốt lửa lên để nướng thịt thỏ, Thiên Ninh chăm chú nhìn chàng làm rồi bất giác nhìn chàng hỏi:
“Chàng là Vương gia cao quý sao lại thuần thục mấy công việc như thế này vậy?”.
Minh Viễn vừa cười vừa nói:
"Nàng không biết đó thôi, lúc ta tám tuổi phụ thân đã để ta đi xung quân, không ai biết thân phận thực sự của ta nên ta được đối xử bình đẳng như những binh sĩ khác.
Mọi thành công ngày hôm nay đều là cố gắng của bản thân ta, phụ thân từng nói có từng nếm trải mới biết trân quý những người trước mắt, và những người dân vô tội kia ".
Lúc này thì Thiên Ninh đã hiểu, liền vội hỏi:
“Vậy lần trúng độc ở Nam Sở quốc chàng có biết là ai hại không?”.
Minh Viễn gật đầu nói:
"Ta biết chứ, lần đó là do sơ suất, ta nghe tin có người thấy Kiều tướng quân cùng phu nhân ở Nam Sở quốc nên mới bị trúng kế bọn chúng.
May mà Sư thúc Lâm Thiên Bá cũng ở Nam Sở Quốc cho nên lúc ta trúng độc mới đến núi Phật Quang tìm ông ấy nhưng lại gặp được nàng ".
Lúc này Thiên Ninh mới hiểu ra, nàng liền hỏi:
"Vậy sư phụ là sư thúc của chàng à, vậy mà sư phụ không nói cho thiếp biết ".
Minh Viễn gật đầu trả lời:
"Sư phụ ta là sư huynh của ông ấy ".
Thiên Ninh vội hỏi:
“Vậy kẻ chủ mưu là ai, chàng chưa nói đâu?”.
Minh Viễn cười:
"Ngoài tên Lục Vương Hy và phụ hoàng của hắn ta thì còn ai nữa, tuy phụ thân và ta không thèm để ý gì đến hoàng vị nhưng bọn chúng vẫn tiểu nhân lo xa, sợ một ngày bọn ta đảo chính quay về lật đổ bọn chúng.
Phụ thân đã lường trước được chuyện này cho nên trước khi rời đi đã đòi quyền lợi của mình, thực ra quyền lực và quân đội của hai bên là ngang nhau.
Chính vì thế nên hoàng đế mới bằng mọi cách trong thời gian ngắn củng cố lại quyền lực và thu hồi hổ phù trong tay nghĩa phụ, bởi vì hắn biết nghĩa phụ và nghĩa mẫu có mối giao hảo khá tốt với phụ vương và mẫu thân.
Hoàng đế sợ Kiều tướng quân sẽ quay lưng về phía hắn, lúc trước cũng chính là hắn hớt tay trên để giành lấy mối hôn sự giữa thái tử và nữ nhi của Kiều tướng quân với phụ thân ta ".
Lúc này thì Thiên Ninh đã hiểu vấn đề, hóa ra hai người cũng đã có nhân duyên từ nhỏ chẳng qua là bị hoàng đế phá vỡ thôi.
Nhưng cuối cùng xoay một vòng lớn nàng và chàng vẫn thuộc về nhau, đúng là ý trời mà.
Một mùi thơm ngào ngạt bay lên, Minh Viễn lấy con dao nhỏ bên mình xẻ thịt thỏ ra rồi đưa cho nàng nói:
"Nàng ăn đi, thịt mới chín tới ngon lắm đó "
Thiên Ninh liền cầm lấy rồi ăn một miếng, đúng là ngon thật sự.
Nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của nàng, chàng bật cười rồi cũng ăn phần còn lại của con thỏ.
Ăn xong hai người liền dựa lưng vào nhau cùng ngắm bầu trời trong xanh tuyệt đẹp.
Bọn họ còn một trận chiến quyết liệt nữa, cho dù không muốn bọn họ cũng phải làm, vì nếu bọn chúng không chết thì kết cục của họ cũng nguy nan.
Cùng lúc này khi Lục Minh Triết cùng phu nhân nhận được tin dữ của nhi tử và con dâu của mình thì họ vô cùng tức giận.
Ông đã dùng quyền uy của mình phong tỏa toàn bộ vực Vô Nhai để tránh cho có kẻ lợi dụng xuống gây bất lợi cho họ.
Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông dùng tới đội quân của mình.
Ông rất tin tưởng vào nhi tử của mình, một vách núi nho nhỏ này không thể làm khó được nhi tử của ông.
Nhưng Dương Tố Anh thì hoàn toàn khác khi nghe thấy tin bà đã vô cùng hoảng loạn, bà chỉ có một mình nhi tử này, nếu hai đứa nó có mệnh hệ gì bà phải sống sao.
Bất chấp lời can ngăn của Phu quân bà liền đi xe ngựa đến Vực Vô Nhai để chờ đợi tin tức.