Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 5: Dựa vào cái gì




Nhìn những ngôi nhà ở hai bên đường, trên cửa dán những câu đối Tết, có người thì đang bắc ghế con để dán, nhìn thấy hai anh em Hạ Mộng, họ đều nhiệt tình chào hỏi. Người dân bây giờ đều chất phác,thật thà. Những ngôi nhà, những cánh cửa chạm khắc bằng gỗ, bức tường trát vữa do Cục Lâm nghiệp Thanh Sơn quy hoạch xây dựng. Năm ngôi nhà một dãy, một ngôi nhà có ba phòng độc lập trong một sân, khi bước vào sẽ thấy nhà bếp, trong bếp có hai cái nồi rất lớn, hai phòng ngủ ở phía đông và tây, phòng phía đông lớn hơn một chút. Nhà cô là một trong những gia đình ở Thanh Sơn nằm gần núi lớn, xa xa còn thấy ống khói đang có khói bay lên. Hạ Mộng biết mẹ cô từ bệnh viện về nhà vào sáng sớm, có lẽ bây giờ bà đang việc. Hạ Tiêu vừa đẩy xe đạp vào sân vừa hét lớn:

- Mẹ, chúng con về rồi.

Hạ Mộng vui vẻ nhìn mọi thứ, cười nói lớn:

- Mẹ, con đã về!

Tiết Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động, đẩy cánh cửa có đóng đinh cố định vải nỉ bông phía trên, một luồng khói trắng bay ra ngoài.

- Về rồi thì mau vào nhà đi, ngoài sân rất lạnh.

Hạ Tiêu cười tủm tỉm, chống xe bắt đầu dỡ đồ xuống. Hạ Mộng đi lên muốn giúp đỡ lại bị Tiết Minh Nguyệt đang mặc tạp dề túm lấy:

- Để anh hai con làm.

  

Sau đó liền quan tâm hỏi:

- Con gái, có bị lạnh không? 

- Lạnh ạ, hôm nay thực sự quá lạnh.

Hạ Mộng ngồi ở đằng sau xe, không giống như anh trai đạp xe, nên càng lạnh hơn. Tiết Minh Nguyệt nghe vậy thì lo lắng, kéo cánh tay cô vào nhà:

- Vậy ở đây đợi mẹ, mẹ đi lấy nước ấm, rồi để trong thùng lớn cho con, sau đó con ra tắm rửa.

Phòng tắm chung vừa đông đúc lại ẩm ướt, đầu của Hạ Mộng đang chưa khỏi, không thể chạm vào nước, Tiết Minh Nguyệt đốt củi sưởi ấm căn phòng rồi để con gái tắm ở nhà. Hạ Mộng đương nhiên là nghe theo. Sau khi vào đông phòng, cô cởi giày bông và quần áo bông, nằm lên giường đất ấm áp, Hạ Mạnh thỏa mãn thở ra tiếng, chuồng vàng, cũi bạc không bằng cũi chó của mình. Cô nhìn quanh, căn phòng nằm ở hướng đông của ngôi nhà, không quá lớn, cũng chẳng có nhiều đồ đạc. Có một lò sưởi gần cửa sổ phía nam, tiếp đến là một giường đất, cạnh giường đất có một chiếc rương gỗ màu ghi được khóa bằng một chiếc khóa nhỏ màu vàng, trên nắp rương toàn là những lọ thuốc cùng một chiếc gương nhỏ, chiếc lược gỗ cùng kem dưỡng da, thêm một chiếc đài kiểu cũ. Cạnh đó là một tủ quần áo lớn bằng gỗ do cô tự mình đóng, bên cạnh có một cái bàn và vài chiếc ghế dài bằng gỗ. Giờ anh cả đã kết hôn cùng chị dâu Mai Hồng Diệp rồi chuyển đến khu vực cho gia đình trong lâm trường, vì vậy, vào mùa hè, hai mẹ con cô ngủ ở đông phòng, anh hai ở tây phòng. Vào mùa đông, trời rất lạnh, thường là âm ba mươi chín, bốn mươi độ, phải đốt lửa thật mạnh, nếu không khi lửa ngừng lại, sẽ rất lạnh, Hạ Mộng và hai người đều ngủ ở đông phòng.

Hạ Tiêu giúp em gái lấy nước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn cầm một nắm hạt dưa đi thăm nhà hàng xóm. Tiết Minh Nguyệt chèn cửa, đóng rèm lại.

Hạ Mông không gội đầu, chỉ tắm rửa đơn giản. Sau khi tắm rửa xong, cả người làm ổ trong chăn, lỗ chân lông khắp người đều thoải mái. Hôm nay là giao thừa, lát nữa có gia đình anh cả trở về, sau đó còn có người khác đến, vì vậy Hạ Mộng phủ chăn một lúc rồi cất hết vào tủ gỗ, chỉ để lại một cái gối nhỏ và một cái chăn mỏng nhỏ bên ngoài.

Tiết Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động, đi mở cửa chính. Kết quả không phải là Hạ Tiêu, mà là cô của Hạ Mộng, Hạ Hồng Anh vác một cái túi vải lớn đến. Người ta nói rằng cháu trai giống như chú, cháu gái giống cô, nhưng điều này so với Hạ Mộng lại không đúng. Hạ Hồng Anh có lông mày rậm, đôi mắt to, so với khuôn mặt chữ điền, đôi môi dày của bà thì Hạ Mộng có khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt hoa đào ngập nước, khuôn miệng hơi nhếch lên như trăng.

- Cái đứa nhỏ này cuối cùng chịu tỉnh, nếu là cháu thật sự làm sao, thì mẹ cháu phải sống thế nào, lần sau phải cẩn thận, biết không?

Anh của bà ta mất sớm, mà đứa con gái duy nhất nếu lại xảy ra chuyện thì chị dâu sống thế nào.

- Cháu nhớ rồi, cô yên tâm, sau này sẽ không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra nữa, khiến mẹ và anh cùng mọi người lo lắng rồi.

Hạ Mộng liên tục bảo đảm, bởi vì tai nạn của cô khiến gia đình lo lắng, cô cũng thấy rất có lỗi.

- Đã biết thì tốt.

Hạ Hồng Anh đến đây sau khi anh cả Hạ Hồng Văn của bà ta đến khu vực lâm trường làm việc, đưa cả gia đình đến đây, vì vậy đối với ba anh em Hạ Mộng cũng tốt hơn con của anh hai Hạ Hồng Vũ ở quê nhà.

- Nói mới nhớ, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Tết này đã mười chín tuổi rồi, nên tìm người làm quen dần chứ, mải chơi như vậy cũng không tốt đâu. Sau này gả chồng rồi, không sợ mẹ chồng khó chịu sao? Nếu chẳng may gặp được mẹ chồng ghê gớm, cả ngày không giáo huấn cháu mới lạ đấy!

Hạ Mộng không thích nghe lời này liền nói:

- Mẹ chồng không phải mẹ đẻ của cháu, dựa vào cái gì giáo huấn cháu?

Hạ Hồng Anh cong môi liền nói:

- Mẹ chồng không phải mẹ cháu, nhưng là mẹ của chồng cháu, gả cho người ta rồi thì chính là mẹ của cháu, là người lớn còn không thể quản cháu sao? Mẹ chồng cháu đánh cháu, mắng cháu, cháu cũng phải chịu.

Hạ Mộng hình dung người mẹ chồng mà cô nói, lại nghĩ đến là bà nội cô, sắc mặt lập tức lạnh xuống, khịt mũi:

- Đó là người khác, nếu đối với cháu không tốt, con liền không quản bà ta là ai, chọc tức cháu thế nào cháu liền làm lại như thế! Dám mắng cháu liền mắng bà ta, dám đánh cháu, cháu cũng đánh lại! Cái gì trưởng bối, hậu bối, cháu là gả chồng, lại không phải bị bán, một chút tự tôn không có thì coi như xong rồi! Lại nói trên đời này không có nam nhân sao? Dựa vào đâu mà phải cam chịu? Cô, cháu không phải nói cô, nhưng suy nghĩ này nên thay đổi.

Hạ Hồng Anh bị sốc trước lời nói của cháu gái. Từ mép giường đất đứng dậy, chỉ vào Hạ Mộng nói:

- Cháu, cái con nhóc này, sao mấy ngày không gặp mà cái miệng nhỏ lại lợi hại như vậy, còn dám nói lung tung. Hơn nữa dù lão nhân có sai thì thế nào cũng không thể đánh đập, mắng chửi, bất hiếu là tội lớn?

Tiết Minh Nguyệt lúc này bước vào, bưng ấm trà cùng ly trà, thấy hai người đang đấu khẩu với nhau, bà vội vàng nói:

- Anh Tử, cô uống chút nước nóng cho ấm.

Hạ Hồng Anh biết chị dâu không muốn người khác nói con gái mình, lại nói Tết nhất bà ta càng không muốn cùng cháu gái lời qua tiếng lại, đè nén uất ức xuống bụng, bưng chén trà lên, thổi, nhấp một ngụm.

Hạ Mộng cũng không muốn cãi lại cô, mà chỉ bày tỏ suy nghĩ của mình, lập tức đẩy đĩa nhựa đựng hạt dưa cùng vài viên kẹo hạt thông về phía trước mặt bà ta:

- Cô, cô ăn đi, mẹ cháu chiên hạt thông ăn ngon lắm.

Hạ Hồng Anh một bụng oán khí liền tiêu tan. Sau khi Hạ Hồng Anh rời đi, Tiết Minh Nguyệt liền quay người lại, búng nhẹ vào trán Hạ Mộng, rồi nở nụ cười:

- Nhìn những gì con nói xem, khuôn mặt của cô con đen xì rồi

Hạ Mộng không khỏi nở nụ cười:

- Kỳ thực con không muốn cãi bà ấy.

Hạ Mộng chủ yếu nhớ lại cách bà nội đối xử với mẹ cô mấy năm trước, nhất là khi cha cô gặp tai nạn, thậm chí suýt nữa… giờ cô nhớ đến còn cảm thấy không vui, thật đáng ghét, nhưng những lời này cô không thể nói ra, sợ sẽ khiến mẹ lại suy nghĩ.

Tiết Minh Nguyệt sờ sờ lỗ tai Hạ Mộng, xúc động nói:

- Ai nha, con gái mẹ có phải vào bệnh viện nên trong người khó chịu không, sao giống quả ớt nhỏ thế này.

- Mẹ, con là thoát thai hoán cốt.

Hạ Mộng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mẹ mình, hỏi:

- Mẹ, con như vậy có tốt không?

Cô phải để để thích ứng dần với tính tình hiện tại, nếu phải giả bộ như cũ, chắc cô chịu không nổi nữa. Tiết Minh Nguyệt gật đầu lia lịa, trong ánh mắt đầy tia sáng:

- Tất nhiên là tốt, mẹ lúc trước còn lo lắng, cả nhà đều chiều con, đem con gái nuôi đến vô tri, cãi nhau đánh nhau đều không biết, về sau gả chồng đến nhà chồng sẽ bị ức hiếp. Hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng nữa. . Truyện Đô Thị

- Mẹ, em gái, anh cả về!

Hạ Tiêu hét lớn một tiếng. Tiết Minh Nguyệt lập tức đem Hạ Mộng ấn nằm xuống giường đất, sau đó lau khóe mắt ra khỏi phòng đi đón.

Hạ Mộng đành phải đến gần cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa sổ có đóng đinh cố định tấm nhựa, chăm chú nhìn trong sân.