Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 45: Phong thủy luân chuyển




Hạ Mộng thật hài lòng với độ mạnh của dùi cui điện, cười như không cười nhìn:

- Hỏi cô ta đi! Tôi có thể làm gì cô ta được? Chỉ là đấm một cú!

- Văn Văn, em không sao chứ?

Tần Miễn lo lắng nâng Tần Văn Văn dậy.

Cả người Tần Văn Văn đẫm mồ hôi lạnh cùng nước mắt, cô ta run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi, nuốt nước miếng, giọng cũng run lên hỏi Hạ Mộng:

- Cô vừa dùng cái gì đánh tôi?

Hạ Mộng duỗi tay ra, vẻ mặt vô tội:

- Đương nhiên là dùng tay!

Không phải vừa rồi không thừa nhận sao? Cô cũng phải cho cô ta một bài học nhỏ, nếu không sao nuốt trôi được cục tức này.

Tần Văn Văn không tin, vừa rồi cô nghe thấy tiếng răng rắc, sau đó có thứ gì đó chạm vào bụng cô ta, nhưng tại sao tay của Hạ Mộng lại trống không?

Tần Miễn cũng nhìn chằm chằm Hạ Mộng, nghĩ đến chỉ là một người con gái trói gà không chặt, sao có thể dùng tay làm cho em gái hắn bị như vậy.

Hạ Mộng chế nhạo nói:

- Tần Văn Văn, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng có một người cậu tài giỏi liền muốn làm bất điều gì đều được,phong thủy luân chuyển, cho dù bây giờ không có ai dám động đến hắn, nhưng không có nghĩa tương lai cũng sẽ như vậy! Nếu cô dám động đến tôi và gia đình tôi, thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô và nhà cô nếm thử mùi vị vừa rồi!

Hạ Mộng chuyện gì xảy ra trong mấy năm tới, sóng gió sẽ đến, đến lúc đó, hầu hết là cán bộ và bộ phận trí thức gánh chịu.

Cho nên, dù sự việc lần này không ảnh hưởng đến người cậu kia của Tần Văn Văn, thì ông ta cũng sẽ không nhảy nhót được lâu.

- Cô...

Tần Văn Văn cảm giác được Hạ Mộng lúc này đầy quỷ dị, cô ta không dám đáp lại.

Hạ Mộng chỉ muốn nói những gì cô muốn nói, sau đó liền mặc kệ hai người bọn họ, rồi đi thẳng.

Tần Miễn nhìn Hạ Mộng rời đi muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy hắn ta là một người đàn ông không nên so với một cô gái, mà em gái hắn còn từng thuê người muốn hại cô, bây giờ chủ động đến khiêu khích cô, đây không phải là vội vàng tìm đánh sao?

- Anh tin em, cô ta không có dùng tay! Bằng không làm sao cô ta có thể đánh được em.

Tần Văn Văn cũng có một con dao găm trong người để tự vệ, cô ta vốn muốn giết Hạ Mộng một lần nữa, nhưng cũng không thể động thủ trước mặt anh trai, vì vậy cô ta phải tính toán hạ thủ sau, lại không nghĩ tới, Hạ Mộng lại dám dùng thứ gì đó đánh cô ta.

Tần Miễn không phải không tin lời em gái nói, chỉ là khó hiểu nói:

- Vậy cô ta dùng cái gì? Vừa rồi chúng ta đều thấy trong tay cô ta không có gì cả.

Tần Văn Văn cũng nghĩ không ra, chỗ bị đau trên người cứ nhói lên làm cô ta càng thêm bực bội.

Mà Hạ Mộng bên này sau khi cho Tần Văn Văn bài học nhỏ, cô cảm thấy tinh thần thoải mái.

Vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát. Về tới nhà.

- Sao lại vui như vậy? Thư giới thiệu đã được ký rồi?

Thấy con gái đã trở lại, trái tim Tiết Minh Nguyệt cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Chỉ trong một thời gian ngắn, lại liên tiếp xảy ra chuyện không hay, khiến bà thần hồn nát thần tính. Đặc biệt là nhà họ Tần bên kia, không biết sau khi ngả bài bọn họ sẽ giở trò gì.

Con gái và con trai thứ hai sắp đi thủ đô, ở thời điểm mấu chốt này bà thật sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hạ Mộng cũng không muốn nói cho mẹ chuyện vừa xảy ra, cô mỉm cười lấy thư giới thiệu từ trong túi ra đưa cho mẹ xem:

- Được rồi ạ. Quản lý xưởng rất tốt, khi nghe được toàn bộ sự việc, ông ấy liền vỗ bàn và bảo con có thể đi làm lại bất cứ khi nào con xử lý xong việc.

Tiết Minh Nguyệt nhìn thư giới thiệu trên tay, trong lòng cũng rất cảm động:

- Sau này tìm cơ hội thích hợp, nói cảm ơn với người ta. Đúng rồi, con có gặp được Tiểu Chu không?

- Gặp được, con nói muốn mời anh ấy ăn cơm, anh ấy liền nói chờ con trở lại. Chúng con đang nói chuyện ở cổng nhà xưởng thì gặp mẹ của anh ấy…

Hạ Mộng đem mọi chuyện nói cho mẹ cô nghe.

- Thật sao? Vậy thì thật là trùng hợp. Đứa nhỏ đó được nuôi dạy tốt như vậy, mẹ của nó chắc cũng rất tốt, rất dễ tính phải không?

Bởi vì chuyện con gái được Chu Bắc Thành cứu, nên Tiết Minh Nguyệt đối với anh cùng người nhà rất cảm kích, cho dù chưa từng gặp mặt nhưng lại cho rằng đều là người tốt.

Hạ Mộng cười gượng hai tiếng:

- Khá tốt ạ.

Mặc dù mẹ của Chu Bắc Thành cố gắng thể hiện ra sự bình dị gần gũi, nhưng cô vẫn nhận ra đối phương là kiểu người cao ngạo, khó gần, chứ đừng nói là hiền hoà, thật là không dám nghĩ.

Giữa trưa Hạ Tiêu không trở lại, họ ăn bánh bột ngô với đậu phụ hầm bắp cải. Dùng ít dầu mỡ, bát đũa cũng dễ dàng làm sạch.

Sau khi Hạ Mộng thu dọn tốt phòng bếp, thấy mẹ cùng chị dâu đã ngủ, cô nhẹ nhàng đi tây phòng. Cố ý chốt kỹ cửa, mới vào không gian. Lần này đi thủ đô, ngoại trừ xử lý việc thôi học, cô còn muốn làm một chuyện, nhân cơ hội mua nhiều chút đồ cổ, tranh chữ cất chứa, nếu cô đã biết vài năm sau chúng sẽ khó thoát khỏi kết cục bị hủy thì vì sao cô lại không làm. Chẳng phải là suy nghĩ muốn vinh quang to lớn gì, mà cô chỉ cần nghĩ tới rất nhiều năm sau chúng rất đáng giá. Đó mới là mục đích chính của cô.

Mà muốn mua thì cô phải có tiền, cô còn muốn tìm cơ hội đến chợ đen bán đồ.

Buổi tối khi Hạ Tiêu đi làm về, nhìn thấy thư giới thiệu của Hạ Mộng đã được ký tên đóng dấu, hắn cũng lấy ra một tờ xin từ đơn vị.

Hai người lập tức quyết định, sáng mai liền cầm sổ hộ khẩu cùng vài thứ khác đi tổ dân phố khai báo, xong liền nhanh chóng dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất phát đi thủ đô. Kết quả ở đây lại không có thuận lợi như ở khi ở xưởng, người phụ trách yêu cầu họ đưa giấy chứng nhận và thư giới thiệu, sau đó tóm tắt toàn bộ sự việc, mới miễn cưỡng chấp nhận cho hai người bọn họ khai báo xong.

Sau khi đi ra ngoài, Hạ Mộng không khỏi xúc động, cầm trong tay tờ thư giới thiệu mỏng manh. Hiện tại, không giống như trong tương lai, có rất nhiều thứ có thể được hỏi trên Internet là có thể rõ ràng. Bây giờ người có một quyền lực đều có thể tùy tiện gây khó dễ cho người khác, mà xử lý việc gì còn phải coi tâm trạng nữa, thực sự chẳng dễ gì.

Bọn họ còn ở quê còn quen một chút, nhưng đi tới thủ đô rồi, tất cả mọi thứ đều lạ, còn không biết tình huống sẽ như thế nào.Nhưng mà Hạ Mộng tin rằng, ông trời cho cô một cơ hội sống lại là ưu ái cho cô, trong khó khăn sẽ có đường đi tiếp.

Không có giống thần thái sáng láng vào buổi sáng, sau khi xong việc, Hạ Tiêu lại có một bộ dạng ỉu xìu, hắn lớn như vậy, đi xa nhất cũng chỉ là ngồi xe lửa từ quê ở nông thôn vào vùng Thanh Sơn này, sau này cũng không đi đâu xa nữa, ngay cả đi tỉnh cũng chưa, bây giờ lập tức phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, đưa em gái đi thủ đô, dù hắn tỏ ra không hề sợ hãi, nhưng trong lòng lại trái ngược. Chỉ là khai báo hai cái thư giới thiệu thôi mà đã phải phí công sức nhiều như vậy, thì đến thành phố lớn, đến trường đại học hắn lại càng lo lắng.

Hạ Mộng vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tiêu có gì đó không đúng, cô lập tức nhận ra có lẽ hắn lo lắng về việc tới thủ đô.

Cô vỗ vỗ cánh tay hắn, định an ủi vài câu, thì đột nhiên nghe được có người gọi tên cô.