Hạ Mộng cũng không biết một màn xảy ra ở nhà họ Đổng.
Cô đang cân nhắc, Tần Văn Văn hai ngày nay sẽ đi thăm nhà thân thích, vì vậy cô cũng không thể đi gặp cậu ta ngay được tránh bị nghi ngờ. Mà vợ chồng anh cả bọn họ ở Mai gia ngủ lại một đêm, mùng 3 sẽ trở về, bởi vì mùng năm sẽ phải về khu xưởng trên núi, vì vậy cô nhất định phải lấy chút đồ trong không gian ra trước khi bọn họ trở lại.
Sáng ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Hạ Mộng liền nói đi tìm bạn học chơi liền ra cửa. Hạ Tiêu còn tưởng rằng em gái là đi tìm Tần Văn Văn, liền lặng lẽ định đi theo sau đó bị Hạ Mộng phát hiện và đảm bảo chắc chắn không có đi tìm cậu ta, hắn liền quay về.
Chờ đi ra đến đường phố, Hạ Mộng tìm một chỗ hẻo lánh, cẩn thận nhìn chung quanh, sau đó mới đi vào không gian. Cô trực tiếp đi đến siêu thị lấy vài thứ. Buổi sáng ăn bột ngô bánh bột ngô cùng mì cải trắng, trong bụng không chút nước luộc nên rất khó ăn, nhưng trong nhà lương thực có hạn, vì vậy mà cô chỉ ăn lưng lửng dạ liền không đành lòng ăn tiếp.
Thực mau, hạ mộng ăn thượng gà nướng cùng tiểu hoa cuốn, còn trang bị một lon Coca, thỏa mãn đồng thời, lại than thở không thôi,
Cũng không biết khi nào cô mới có thể để cho mẹ cùng người nhà hưởng những thứ tốt này. Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Mộng xoa xoa miệng với tay, bắt đầu làm chính sự.
Hiện tại không có bao nilon hoặc túi nhựa linh tinh, lãnh lương hay mua đồ vật đều là tự chuẩn bị túi cùng vật chứa. Cô lấy ra túi đã sớm chuẩn bị tốt, lấy mười cân gạo bình thường, năm cân bạch diện, lúc sau lại cố ý chọn mười cân thịt heo đặc biệt mỡ, cầm mười viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, cái này ở tương lai không tính cái gì, nhưng ở cái niên đại này chính là mặt hàng xa xỉ, sau đó cô lại thêm không ít thứ nhỏ linh tinh khác.
Hai ngày này cô toàn thừa dịp lúc đi vệ sinh tiến vào trong thời gian ngắn, nhưng không có được nhiều, hiện tại thời gian dư dả cô liền muốn sửa sang thật tốt lại không gian.
(Bạch diện:Bột Mì)
Hạ Mộng xảy ra chuyện vào thời điểm mùa hè, trong trung tâm thương mại bán đều là trang phục hè cùng mùa thu, quần áo mùa đông cùng giày cơ hồ không có nhiều, chỉ có một ít kiểu dáng cùng chất liệu so với thập niên 60 lại khác biệt quá mức rõ ràng.
Hiện tại mọi người đều là sử dụng phiếu mua vải bố sau đó chính mình tự làm quần áo, đi làm quanh năm suốt tháng có phiếu vải bố đủ làm một bộ quần áo đã là không tồi, sau này khâu khâu vá vá dùng lại đại khái cũng ba năm.
Hạ Mộng tạm thời cũng chỉ có thể trước cải thiện thức ăn, sau đó tìm cơ hội đi chợ đen đổi phiếu vải nghiên cứu làm quần áo.
Chờ Hạ Mộng tính toán thời gian không sai biệt lắm, liền ra ngoài ôm đồ vật trở về nhà, làm Tiết Minh Nguyệt đang ở phòng bếp kinh hoàng không thôi.
- Con đây là mua gì a?
Hạ Mộng thở hổn hển nói:
- Đều là thứ tốt! Mẹ, chúng ta vào trong phòng nói.
Tiết Minh Nguyệt chạy nhanh dùng tạp dề lau lau tay, đi theo sau Hạ Mộng vào đông phòng.
- Con đi tìm bạn học chơi, kết quả nhà nàng không ai, không nghĩ tới gần chợ đen gặp được có người bán đồ, con mới qua xem chút, cái người kia liền bảo cần gì thì đến mua a.
Hạ Mộng nói xong liền dùng hai tay giống như hiến vật quý, lấy ra từng cái cho em xem.
- Ai nha! Nhiều thứ tốt như vậy!
Sau khi kích động qua đi Tiết Minh Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, liền bắt đầu dò hỏi mua hết nhiêu tiền.
Hạ Mộng sao có thể khai thật như vậy?
Cô lột ra một viên thỏ trắng lớn, đưa tới bên miệng mẹ:
- Mẹ, người cũng đừng hỏi a, dù sao cũng đã mua.
- Mẹ không ăn, con ăn đi, mẹ không thích ăn đường.
Tiết Minh Nguyệt né tránh không cần.
Hạ Mộng không tin câu này của mẹ mình, không thích ăn đường là nói dối, cường ngạnh đặt viên kẹo vào miệng mẹ.
Trong khoang miệng toàn hương vị của kẹo, Tiết Minh Nguyệt cảm giác ngoại trừ cảm giác trong miệng ngọt, mà trong lòng cũng nóng bỏng.
Thấy con gái nhăn mặt không vui, cũng không tiếp tục hỏi. Nhanh chóng chính mình tính tính nhẩm nhẩm ra, hiện tại thịt heo là bảy xu một cân, nhưng là phải có phiếu thịt, hơn nữa phải từ sáng tinh mơ đi xếp hàng cũng không chắc chắn có thể mua được, chợ đen thịt đại khái một đồng mốt đến một đồng năm a. Gạo cùng bạch diện trắng mịn ở chợ đen thượng giá cả liền không nói, rất khó có cơ hội gặp được mà mua. Còn có kẹo sữa thỏ trắng lớn, trước khi ăn tết một nhà được phát phiếu đường một cân, mua chút trái cây đường đều không tồi, nào dám mua đồ quý như vậy.
(Bạch diện:Bột Mì)
Con gái mua nhiều thế này đồ vật, khẳng định đem tiền tiêu lão đại lão nhị cho đi mua, nói không chừng còn bù thêm tiền của chính mình.
Nghĩ vậy bà nhịn không được chụp phía sau lưng Hạ Mộng một cái:
- Con, cái đứa nhỏ này! Anh con, bọn họ cho tiền con là tiền tiết kiệm tiêu vặt. Con lại toàn mua mấy đồ này đó về nhà làm gì!
Hạ Mộng mặc rất dày, hơn nữa mẹ cô vỗ căn bản là gãi ngứa, một chút cũng không đau, cô hì hì cười:
- Mua về nhà chúng ta cùng nhau ăn a! Chờ nhà anh cả bọn họ trở về, trừ bỏ đồng nghiệp ở đơn vị đưa chút kẹo sữa, còn lại đem lương thực tinh cùng thịt heo cho bọn anh cả mang đi một ít. Mẹ, người hẳn là khen con mới đúng, khó trách cơm tất niên con ăn được tới hai đồng tiền, thật là vận khí tốt quá!
Tiết Minh Nguyệt dở khóc dở cười, ngẫm lại con gái bà vận khí cũng thật là tốt, bình thường bà đi chợ đen liền tính là trong tay có tiền cũng không có mua được quá nhiều thứ tốt như vậy.
- n, khen, con gái ta chính là mệnh tốt, có phúc! Nhưng nghe lời mẹ nói, về sau anh con bọn họ lại cho tiền thì giữ cho tốt a.
Hạ Mộng ngoài miệng thoải mái đáp ứng, nghĩ thầm khiêm tốn tiếp thu, chính là không thay đổi.
Hạ Tiêu từ bên ngoài trở về biết hành động của Hạ Mộng, thì cũng phản ứng giống như Tiết Minh Nguyệt.
Đặc biệt nghĩ đến em gái có khả năng thật sự bị người ta thay thế cơ hội vào đại học, ủy khuất thật lớn, lại càng thêm đau lòng em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Một nhà ba người Hạ Bằng buổi chiều trở về đến nhà.
Sau một hồi đối mặt, Hạ Mộng liền nhìn ra được sắc mặt chị dâu Mai Hồng Diệp chút không đúng, anh cả tựa hồ bộ dạng cũng có chút miễn cưỡng cười vui.
Chờ Mai Hồng Diệp ôm Đồng Đồng đi tây phòng, mẹ cô cũng đi theo qua. Trong đông phòng chỉ còn lại có anh em bọn họ. Hạ Mộng nhẹ giọng hỏi:
- Anh cả, anh cùng chị dâu sao vậy?
Động tác cắn hạt dưa của Hạ Bằng liện dừng lại, hắn làm bộ giống như không có việc gì lắc lắc tay:
- Không có! Em cái con nhỏ này cả ngày suy nghĩ vớ vẩn gì đâu.
Hạ Mộng nghe vậy liền không tin, âm thầm suy đoán hai người đến tột cùng vì cái gì mà Tết nhất giận dỗi.
Ánh mắt em gái quá rõ ràng khiến hắn bị áp lực, giống như có thể nhìn thấu hắn, Hạ Bằng ho khan một tiếng, lại cầm nắm hạt dưa lên cắn.
Tiết Minh Nguyệt đang ở cùng cháu gái, vừa thấy con trai cả, bà vốn định muốn nói về đồ mà Hạ Mộng mới mua, nhưng bà còn chưa kịp nói liền nhìn thấy biểu tình trong mắt con dâu, lời nói đến miệng miệng đành nuốt xuống.
Chờ Tiết Minh Nguyệt rời đi, Hạ Bằng cùng Mai Hồng Diệp đều dỡ xuống ngụy trang.
Hạ Bằng nhịn xuống tính tình, thấp giọng nói:
- Em gái tôi nhận ra hai chúng ta đang có chuyện, cô nhịn xuống cho tôi, muốn nói gì chờ về lâm trường lại nói!
Mai Hồng Diệp vừa nghe Hạ Bằng nói đến em gái hắn, trong lòng bất mãn cùng với hỏa khí càng sôi trào lên, nhỏ giọng nói:
- Tết nhất ai muốn cùng anh cãi nhau a? Còn không phải anh do việc làm quá đáng sao? Vì cái gì mà anh cho em gái anh nhiều tiền như vậy, sau đó đến nhà của mẹ đẻ tôi lại cho mấy đứa nhỏ nhà chị tôi chỉ mấy đồng xu!
Trước đó Hạ Mộng cho Đồng Đồng một đồng tiền mừng tuổi, Mai Hồng Diệp còn rất vui, bởi vì cô biết Hạ Bằng sẽ cho em chồng một đồng hai đồng, hiện tại nhà cô có hài tử, tiền ra ra vào vào tương đương không sai biệt lắm đã có thể kiếm trở lại.
Kết quả, chờ tới nhà mẹ đẻ, mới phát hiện số tiền trong túi chồng mình không đúng, dò hỏi tới cùng mới biết được sự thật, lúc ấy cô nghĩ đến số tiền, tâm can đều muốn run rẩy. Kia chính là 10 đồng tiền a!
Hạ Bằng hỏa khí dâng lên, nếu không phải cố kỵ mẹ cùng hai đứa em cũng ở nhà, khẳng định liền trực tiếp bạo phát, hắn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
- Cô còn không biết mấy nhà chị gái bên ngoại có bao nhiêu đứa nhỏ? Mấy đồng tích tiểu thành đại cũng không ít tiền! Còn có em trai cô đã mười sáu, tôi là anh rể cũng cho! Nhà ta chỉ có một em gái, trước đó còn bị thương ở đâu nằm viện, không được cho tiền mua chút đồ ăn ngon bổ thân thể sao? Lại nói tôi làm anh cả, hiện tại còn có nhiều tiền lương, cho con bé nhiều chút như thế nào liền không được! Đâu nhiều đến nỗi làm cô phải tính toán như vậy sao?
- Tiểu Bất Hối-